Chiến Lật Cao Không Dịch


Editor: Kingofbattle
Hai người nói chuyện, bất tri bất giác đã chạy gần nửa tiếng.
Lý Đằng chạy được hơn 300 điểm, Liễu Nhân chạy hơn 200.
Tổng số điểm......
Hơn 6 tệ.
Có thể mua một mét khối khí đốt, cộng thêm hai ký khoai tây.
(1 m³ khí đốt = 1.85 kg)
Không có dầu ăn, chỉ có thể nấu khoai tây.
Rất nhanh Lý Đằng lại gặp vấn đề khác, hắn cũng không có nước, mua nước mà nói, ít nhất phải mua một khối.
Mà một khối nước giá hơn 200 điểm.
Vậy thì đành nướng khoai tây.
Vừa nghĩ tới mùi khoai tây nướng, Lý Đằng có chút đứng ngồi không yên, hắn quyết định tạm thời không chạy nữa, mua hai ký khoai tây để nướng ăn.
Thế nhưng, ngay lúc Lý Đằng chuẩn bị thực hiện ý tưởng nướng khoai, thì lại cúp điện.
Vốn là trong phòng rất mờ, lúc này tối đen như mực.
Liễu Nhân thét một tiếng chói tai.
Thoạt nhìn lượng điện tạm ứng đã xài hết.
"Đừng la nữa, anh ở chỗ này, không cần phải sợ." Lý Đằng dựa theo phương hướng ban nãy mà kéo cánh tay Liễu Nhân.
Liễu Nhân chụp lấy tay Lý Đằng, sau đó từ trên máy chạy bộ leo xuống.
"Đã xảy ra chuyện gì...? Tối đen như vậy." Liễu Nhân nói bằng giọng run rẩy.
"Cúp điện mà thôi, để anh tới đồng hồ điện nạp điểm." Lý Đằng lôi kéo Liễu Nhân bước ra khỏi phòng chạy bộ.
Đồng hồ điện nằm ngay cửa chính, phía dưới có một màn hình nạp điểm.
Lý Đằng bỏ ra hơn 50 điểm chỉ số thời gian, nạp vào 1 ký điện(1 kWh)
(chú thích: 1 KWh = 1000wh, tức là 1000wat/giờ)
Đèn trong phòng lại sáng lên.
Chỉ nạp vào 0.5 ký điện, có vẻ như phải trả bù số điện trước đó tạm ứng.
Sau khi suy nghĩ một chút, Lý Đằng lại nạp thêm 2 ký điện vào đồng hồ, để tránh cho đèn trong phòng đột ngột bị tắt, doạ cho Liễu Nhân kêu thảm.
Kế đến hắn dẫn Liễu Nhân bước vào trong bếp, mở tủ lạnh lấy 2 ký khoai tây, chuẩn bị ăn sống.
"Hẳn là có thể dùng lò vi sóng nướng khoai tây?" Liễu Nhân chỉ chỉ vào cái lò vi sóng được đặt trong kệ tủ.
"Em mà không nói thì anh lại quên mất thứ này." Lý Đằng bước tới mở cửa lò vi sóng, bỏ mấy củ khoai tây vào.
"Một lần nướng tốn rất nhiều điện." Liễu Nhân nhắc nhở Lý Đằng một câu.
"Em là tiểu thư con nhà giàu sống trong nhung lụa, vậy mà còn biết chuyện dùng lò vi sống nướng đồ ăn sao?" Lý Đằng cảm thấy Liễu Nhân là loại người được phục vụ cơm bưng nước rót.
"Hàng năm nghỉ đông và nghỉ hè em cùng chị gái đều đến nhà cha mẹ nuôi trải nghiệm cuộc sống, sinh hoạt như người bình thường." Liễu Nhân trả lời Lý Đằng.
"Kẻ có tiền thực biết chơi." Lý Đằng nhếch miệng, không ngờ lại đi trải nghiệm cuộc sống người bình thường, đúng là rãnh rỗi đến mức nhức cả trứng dái.
Tại sao không có ai cho mình đi trải nghiệm cuộc sống của dân nhà giàu thế nào?
Khoai tây đã nướng chín, rốt cục Liễu Nhân ăn hết hai quả, còn lại đều bị Lý Đằng ăn hết.
"Còn muốn chạy...? " Liễu Nhân có chút không chịu nổi, vừa rồi chạy lâu như vậy, đã quá sức chịu đựng của nàng.
"Không chạy không có ăn....!" Lý Đằng lại đi tới phòng chạy bộ.
"Vì thức ăn, anh đúng là liều mạng." Liễu Nhân than thở.
"Người muốn sống tiếp, không phải vì miếng ăn ? Còn có thể vì cái gì?" Lý Đằng lộ vẻ hiển nhiên.
"Còn có tình thân..., tình yêu..., lý tưởng..., sự nghiệp..., nhiều lắm lắm, tại sao chỉ vì miếng ăn chứ?" Liễu Nhân không ủng hộ quan điểm của Lý Đằng.
"Tình thân? Tình yêu? Trải qua khoa học nghiên cứu, rất đáng sợ, kỳ thật đều là......khủng bố, người kia không cho anh kể lại." Lý Đằng đang định nói lại ngậm miệng.
"Cái gì mà...? đáng sợ? Ai không cho anh nói? Anh nói cho em biết, em cam đoan sẽ không hé răng." Liễu Nhân bị Lý Đằng kích tích tính tò mò.
"Em phải thề độc.

"
"Em thề sẽ không hé răng."
"Tuyệt đối không được nói cho người thứ hai."
"Tuyệt đối sẽ không.

"
"Được rồi, anh sẽ nói cho em biết......" Lý Đằng dựa theo lý luận gen nghe được từ Diêu Tuyết, thêm mắm thêm muối nói cho Liễu Nhân, nhưng không có nói cho nàng biết nguồn gốc, cũng không nói là nghe được từ đạo diễn Diêu Tuyết.
"Cho nên, không hề có thứ gọi là tình thân, tình yêu, không đáng tin cậy, vẫn là thức ăn mới đáng tin." Lý Đằng tổng kết một phen.
"Đây cũng quá khủng bố? Lật đổ nhận thức ! Em cảm thấy, rất khó tin." Quả nhiên Liễu Nhân bị khiếp sợ ra mặt.
"Người khác không biết, dù sao anh cũng cảm thấy cơ thể mình bị gen chi phối, nhiều lúc không thể khống chế hành vi." Lý Đằng lấy mình làm ví dụ.
"Ừ, Anh sàm sỡ Anna, bám đuôi đạo diễn nữ, kết quả đều là gen trong cơ thể chi phối, đúng không?" Liễu Nhân rất thông minh.
"Nhìn em nói kìa, anh là hạng người như vậy sao?"
"Hi hi."
Có Liễu Nhân nói chuyện cùng, Lý Đằng cũng bớt nhàm chán, bất tri bất giác lại chạy hơn một giờ, cày được hơn 700 điểm, lần này hắn mua một ký bột mì, đổi một khối khí đốt, một khối nước.
(một khối: m³)
sau khi nhào bột thành mì sợi, cán mỏng thành bánh kếp, liền thả vào nồi nướng chín.
(chú thích: bánh kếp còn gọi là bánh pancakes, dùng bột mì trứng sữa bơ nhào trộn rồi cán mỏng)
"Ăn thử xem." Lý Đằng xé cái bánh kếp làm hai nửa, rồi chia cho Liễu Nhân.
Không dầu không muối đúng là rất khó ăn, Liễu Nhân ăn được nửa cái là ngán tận mồm.
Lý Đằng lại nướng thêm mấy cái, tất cả đều tự mình ăn sạch, dù sao hắn cũng không chê đồ ăn, chỉ cần có thể no bụng là được.
Sau đó lại tới máy chạy bộ.
"Có phải chỉ cần ăn no, thì anh có thể làm bất cứ chuyện gì...? " Liễu Nhân nhìn thấy Lý Đằng chạy lâu như vậy mà không biết mệt, liền cảm thấy phục sát đất.
Không, anh làm người là có điểm mấu chốt, nếu gặp chuyện vượt quá ranh giới, cho dù trả giá cao hơn thì anh cũng không làm.

" Lý Đằng dõng dạc trả lời Liễu Nhân.
"Ha ha.

"
......
Lý Đằng chạy bộ, hai người nói chuyện, bất tri bất giác, trời đã sáng.
Lý Đằng đi đến bên cửa sổ, kéo màn cửa sổ nhìn ra ngoài qua lớp kính thuỷ tinh.
Mặc dù trời sáng ròi, thế nhưng chỉ lờ mờ, khắp nơi đều tràn đầy sương mù, căn bản không tài nào nhìn rõ thế giới bên ngoài có bộ dạng gì.
Nếu muốn biết rõ, tốt là bước ra bên ngoài kiểm tra.
Có thể sẽ phải mạo hiểm nhất định.
Thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Thế nhưng, nếu cứ ở lỳ trong nhà, thì làm sao đột phá kịch bản?
Đã nói rồi đấy, nơi này là nhà tù thời gian, phải vượt ngục thì mới được.
Kỳ thật Lý Đằng có chút không muốn rời khỏi đây.
Chỉ cần chạy bộ thì có ăn, còn có thiếu nữ nhà giàu bên cạnh trò chuyện, cuộc sống tốt hơn nhiều so với đỉnh chóp đá.
Nếu như không thể vượt ngục, bị nhốt luôn ở chỗ này cũng không tệ.
Vấn đề là, Lý Đằng đoán chừng mấy người kia không thể bị nhốt mãi ở đây.
Thời gian đếm ngược trên vách tường tối đa là 60 ngày.
Trong quá trình này, nếu như nhóm khác tìm được cách vượt ngục, thì nhóm Lý Đằng sẽ bị thua, có một người bị loại, kết cục là đóng sáp.
Mặt khác, nhóm đầu tiên vượt ngục, có thể nhận thù lao gấp đôi, với hắn mà nói, chính là 40 điểm tích lũy, vẫn có sức hấp dẫn.
Cho nên, vẫn là mau chóng dò xét rõ ràng thế giới bên ngoài, chiếm lấy ưu thế so với nhóm khác.
Nếu như gặp nguy hiểm, liền mau chóng chạy trở về.
Lý Đằng tìm thấy con dao phay trong phòng bếp, sau đó chuẩn bị bước ra cửa.
"Anh nhất định phải đi ra ngoài sao...? Bỏ lại một mình em trong nhà...? Nếu không thì để em đi theo anh." Liễu Nhân rất sợ hãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui