Editor: Kingofbattle
"Hạo Bằng, anh có chắc là chúng ta cứ chạy như vậy là có thể chiến thắng hay không?"
Một đôi...khác, là cặp đôi quân nhân Quách Hạo Bằng cùng vợ, lúc này cũng ở trong phòng chạy bộ như 3 cặp khác.
Bọn hắn vẫn luôn giữ tư thế chạy bộ trên máy, gần như không ngừng nghỉ.
"Đúng vậy, đói bụng thì đổi đồ ăn, ăn no nghỉ một lát lại chạy tiếp, chúng ta phải giành hạng nhất."
"Điểm tích lũy đủ 1000, thật sự có thể về nhà sao?" Vợ Quách Hạo Bằng vừa chạy vừa nói.
"Đúng vậy, phải tin tưởng điểm này, cố gắng góp điểm tích lũy!" Quách Hạo Bằng trả lời vợ.
"Em thật lo lắng cho Nhạc Nhạc, nó chỉ mới ba tuổi...! Chúng ta cứ biến mất như vậy, thật không biết nó sẽ đối mặt với chuyện đáng sợ thế nào." Vợ Quách Hạo Bằng đỏ mắt nói.
"Mỗi ngày em đều gọi điện nói chuyện với ba mẹ, ngày đó không có gọi điện thoại, nhất định bọn họ sẽ tới đây kiểm tra tình huống, sẽ mang Nhạc Nhạc đi." Quách Hạo Bằng im lặng một lúc bèn nói.
"Thế nhưng, có lúc hai, ba ngày em mới gọi điện về nhà.
Hơn nữa, cho dù bọn họ không nhận được điện thoại của em, cũng không nhất định cho rằng em đã xảy ra chuyện.
" Vợ Quách Hạo Bằng lắc đầu.
"Sẽ gọi, bọn họ sẽ dẫn Nhạc Nhạc đi." Quách Hạo Bằng không biết nói gì an ủi vợ mình.
"Trong nhà khắp nơi đều là ổ điện, còn có bình thuỷ tinh, còn có thuốc em đặt trên bàn, Nhạc Nhạc rất nghịch ngợm, không có em trông nom, nó có thể làm bất cứ thứ gì.
Lỡ như ba mẹ em không phát hiện tình huống khác lạ, thì nó sẽ bị bỏ đói, thật là đáng sợ!" Vợ Quách Chí Bằng nói xong là khóc.
"Khóc có thể làm được gì? Cố gắng góp điểm tích lũy trở về mới là quan trọng nhất!" Quách Hạo Bằng rống to mắng vợ.
"Đều tại anh! Bình thường em và Nhạc Nhạc ngủ chung, chính là ngày đó anh bắt em ngủ chung, kết quả làm ra chuyện như vậy! Đều tại anh!" Vợ Quách Hạo Bằng tiếp tục khóc.
"Trách anh có tác dụng gì? Làm vậy có thể trở về sao? Tại sao em không nghĩ làm tốt chuyện hiện tại? Luôn hối hận chuyện quá khứ có thể giải quyết vấn đề ư?" Quách Hạo Bằng trầm giọng nói.
"Anh chỉ biết mắng tôi! Mắng tôi có thể giải quyết được gì? "
"Em......"
"Tôi làm sao?"
"Được rồi! Đừng cãi ! Tiếp tục chạy! nếu muốn sớm nhìn thấy Nhạc Nhạc, hoặc là sớm đoàn tụ với người nhà, thì không còn cách nào khác, chính là chạy!"
......
Mấy giờ sau.
Lý Đằng tỉnh lại.
Vừa tỉnh lại, hắn phát hiện có chỗ nào không đúng lắm.
Rất nhanh hắn liền cảm nhận được.
Là bắp chân của mình.
Chỗ vết thương bị cắn.
Rõ ràng......
Đã khỏi!
Không có nhiễm trùng, không có thối rữa, cơ bắp làn da cũng lành lại, chỉ còn lại sợi chỉ đen được may trên da.
"Anh tỉnh rồi sao?" Liễu Nhân nằm nhoài trên giường cũng bị đánh thức.
"Ừ, giúp anh tìm cây kéo." Lý Đằng nói với Liễu Nhân một tiếng.
Liễu Nhân phát hiện Lý Đằng đang kiểm tra miệng vết thương, vội vàng quay đầu đi.
Không phải nàng sợ nhìn thấy thứ kia, mà là sợ nhìn đến tình trạng miệng vết thương.
Liễu Nhân đã tìm được cây kéo, nghiêng người đưa cho Lý Đằng.
"Không có đáng sợ như vậy, miệng vết thương đã liền da." Lý Đằng nói với Liễu Nhân, sau đó bắt đầu cắt bỏ chỉ trên lớp da non, sau khi cắt bỏ xong, lại chuẩn bị kéo chỉ ra khỏi da thịt, đau đến mức hắn nhe răng trợn mắt.
"Khép lại ? Không thể nào." Liễu Nhân cho rằng Lý Đằng đang nói giỡn.
"Đúng vậy đó, nơi này rất kỳ quái, có thể liên quan tới thiết lập trong phim.
Ngủ có thể khép miệng vết thương, bị thương nghiêm trọng như vậy, ngủ một giấc đã lành lại." Lý Đằng tiếp tục kéo mấy sợi chỉ còn lại.
Liễu Nhân quay đầu thấy được Lý Đằng đang rút chỉ, cảm thấy hơi khiếp, vội vàng xoay người qua.
Người đàn ông này đúng là cứng rắn! chẳng hề biết đau là gì.
Có thể so sánh với cha nàng.
Lúc rút chỉ ra, Lý Đằng nhìn thoáng qua vách tường.
Kết quả phát hiện vấn đề.
30 ngày đếm ngược kia, lại có thay đổi.
Vẫn đang ở vào trạng thái đứng yên, thế nhưng 40 phút bị giảm đã được bù trở về.
Lại biến thành 30 ngày.
Hết thảy lại trở về điểm xuất phát.
Đây là ý gì?
Có liên quan tới chuyện hắn ngủ sao?
Lúc trước bị giảm 40 phút là sao?
Rút sạch chỉ khâu, Lý Đằng lập tức tới phòng chạy bộ, bắt đầu tập thể dục.
Trong lúc nhìn dãy số phía sau chữ "Nam", Lý Đằng còn quan sát dãy số 30 ngày kia có thay đổi gì không.
Nhất định phải tìm hiểu dãy số 30 ngày mang ý nghĩa thế nào.
Dãy số 60 ngày đếm ngược theo thời gian thực, còn 30 ngày đếm ngược lại thay đổi bất quy tắc.
Thoạt nhìn dãy số 60 ngày đếm ngược không có liên quan tới vượt ngục, nhưng mà đếm ngược 30 ngày, rất có thể liên quan trực tiếp tới chuyện vượt ngục thành hay bại.
Độ khó 30 ngày đếm ngược khá lớn, dãy số không chỉ rút bớt, còn có thể bù vào.
Rất có thể khi nào đếm ngược 30 ngày chấm dứt, mới có nghĩa là vượt ngục thành công.
"Anh còn đau không?" Liễu Nhân bước tới, hỏi thăm Lý Đằng một tiếng.
"Miệng vết thương đã khép lại, còn đau cái gì?" Lý Đằng có chút khó hiểu tại sao Liễu Nhân lại hỏi vậy.
"Cắt chỉ lôi ra nhiều máu như vậy, vết thương quá nhiều." Liễu Nhân cảm thấy nghĩ đến mà đau.
"Đây mà cũng tính là vết thương? " Lý Đằng nhếch miệng.
"Anh đúng là không phải người bình thường.
" Liễu Nhân thở dài, cũng bước lên máy chạy bộ, bắt đầu chạy.
Không chạy mà nói, chẳng phải là ăn cơm phải dựa vào Lý Đằng? Như vậy nàng rất có lỗi.
Nửa giờ trôi qua.
Một giờ trôi qua.
Liễu Nhân ngồi một bên thở dốc.
Lý Đằng vẫn còn chạy.
Hiện tại Lý Đằng đã có thể xác nhận, 30 ngày đếm ngược không có liên quan tới chạy bộ.
Chạy bộ chỉ gia tăng dãy số phía sau chữ "Nam", nhưng không cách nào giảm bớt thời gian 30 ngày đếm ngược.
Hai giờ sau, Lý Đằng ngừng lại.
Hai người kiếm tổng cộng 1500 chỉ số thời gian, tương đương 15 tệ.
Có thể quy đổi khá nhiều thức ăn.
"Muốn ăn cái gì? " Lý Đằng nhấn nút mở thực đơn tủ lanh, quay đầu hỏi Liễu Nhân.
"Gì cũng được." Liễu Nhân chỉ cống hiến một phần nhỏ chỉ số thời gian, rất ngại chọn món.
Hơn nữa, 15 tệ cũng không là cái gì.
Lý Đằng mua một túi muối, bốn cái cánh gà, còn có một lon bia.
Dùng nước muối luộc cánh gà, Lý Đằng chia 2 cái cho Liễu Nhân, sau đó tự mình vừa ăn vừa uống bia.
Oa! Đúng là sảng khoái giống như thần tiên.
"Anh ăn nhiều một chút, đều là do anh chạy được." Liễu Nhân chỉ ăn một cánh gà, đưa cái cánh gà còn lại cho Lý Đằng.
"Đừng nói như vậy, không phải anh mua thêm lon bia ư?" Lý Đằng trả lại cho Liễu Nhân.
"Em ăn không hết.
" Liễu Nhân lại đẩy cho Lý Đằng.
"Đừng đẩy qua đẩy lại, vừa rồi anh ăn rất nhiều bột mì, mà em thì lại không ăn." Lý Đằng lại trả cho Liễu Nhân.
Cũng hết cách, Liễu Nhân đành phải ăn hết.
"Nguy rồi! " Đang lúc gặm cánh gà hớp miếng bia, Lý Đằng đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vội vàng đứng dậy vọt tới phòng khách.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Liễu Nhân lại càng hoảng sợ, cũng chạy vọt theo sau.