Editor: Kingofbattle.
Lý Đằng ý thức, cũng bởi vì thiếu oxy cực độ nên gây ra trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Thừa dịp lúc ý thức bản thân còn tỉnh táo, rất nhanh Lý Đằng đã nhớ lại trước khi mình ngủ, góc độ tương đối giữa cơ thể và lỗ thông khí, cho nê đã tìm được vị trí lỗ thông khí.
Cái lỗ này vừa mới bị tuyết vùi lấp, nói cách khác, chỗ tuyết đọng ở đây sẽ tương đối xốp, mấy chỗ khác đều được Lý Đằng giằng rất chắc, cơ hồ cứng như khối băng.
Lý Đằng dùng tay lục lọi, dùng sức chọc vào cái lỗ kia một hồi, rất nhanh đã tìm được chỗ tuyết đọng khá xốp, sau một hồi hì hục móc tuyết ra, nắm đấm nện như giã gạo, rốt cục đã thông thoáng.
Không khí tươi mới kèm theo giá buốt nhanh chóng từ ngoài động thổi vào, Lý Đằng hít lấy một hơi thật sâu, trong nháy mắt thần trí đã hoàn toàn tỉnh táo.
Hắn vội vàng đào cái lỗ to hơn một ít.
Bên ngoài cái lỗ vẫn là một mảnh đen kịt, nhưng có thể cảm giác được phía ngoài mưa lớn, thỉnh thoảng lại có bông tuyết thổi vào hang, đang muốn từ từ lấp kín cái lỗ.
Lý Đằng không dám ngủ tiếp, thỉnh thoảng hắn sẽ đẩy bớt lớp tuyết đọng, để tránh cho việc thiếu dưỡng khí.
Sau khi thoát khỏi cảnh chết ngạt, thì một chuyện rất bức thiết lại kéo tới trước mặt Lý Đằng.
Hắn muốn đi tiểu.
Lý Đằng có chút hối hận vì ban ngày uống quá nhiều cà phê, hiện tại muốn leo ra đi tiểu cũng là một chuyện rất phiền phức.
Bão tuyết quá lớn, hắn chỉ cần sơ sẩy một tí, thì có thể trượt té xuống từ đỉnh chóp đá.
Trên cao nghìn mét, khẳng định té xuống sẽ chỉ còn một đống thịt.
Nghĩ lại, ban ngày uống nhiều cà phê như vậy cũng có chỗ lợi! ! May mắn là ban ngày uống nhiều cà phê, giúp hắn không ngủ quá sâu.
Nếu như hắn không bị mót tiểu quá, thì đã chết ngạt trong cái động tuyết này.
Hay là trước giải quyết vấn đề tiểu tiện.
Tuyết bên ngoài quá lớn, đào một cái lỗ vừa đủ cho người chui ra đi tiểu quá tốn sức.
Đào lỗ nhỏ hơn thì không ra được, còn đào lỗ quá lớn thì sẽ đẩy ngã vách tường tuyết, từ đây trở về sáng sẽ không còn chỗ trốn gió, gió tuyết lớn như vậy, hắn sẽ nhanh chóng bị đông lạnh thành một cây nước đá.
Sau khi động não một hồi, Lý Đằng thông minh rất nhanh liền nghĩ ra cách giải quyết.
Đây là phương pháp không cần ra ngoài nhưng vẫn có thể đái được.
Hắn đào một cái lỗ ngay dưới đũng quần xuống lớp tuyết bên dưới.
Tuyết bị đông cứng rất khó đào, móc hơn nửa ngày mới được một lỗ to bằng nắm tay.
Rất nhanh hai tay Lý Đằng đã bị đông cứng, tiếp tục đào xuống dưới càng thêm khó khăn.
Lý Đằng đã đợi không kịp, hắn nghiêng người nằm xuống lấy hàng nóng ra nhắm ngay cái lỗ bên dưới, cố gắng xả nước từ từ.
Độ nóng của nước tiểu đã hoà tan không ít lớp tuyết, khiến cho cái lỗ to hơn một chút.
Nhưng là, mùi vị bên trong hang không dễ ngửi tí nào.
Khá tốt, thỉnh thoảng sẽ có khí lạnh thổi vào từ lỗ thông khí, xua tan mùi vị khai khái kia.
Mặc dù rất muốn đái một lần ra hết, nhưng Lý Đằng không thể làm như vậy, lượng nước quá nhiều có thể phát sinh chảy ngược, nếu làm chìm hang tuyết thì sẽ không tốt.
Nhưng mà xả từ từ, lại khiến cho người cảm thấy khó chịu, cũng giống như đọc truyện trên mạng, chờ từng chương một có cảm giác không thoải mái.
Cũng hết cách, Lý Đằng chỉ có thể cân bằng ở giữa.
Hơn mười phút sau, Lý Đằng đột nhiên cảm giác có một cơn gió từ giữa cơ thể truyền tới.
Không thể nào? Nước chảy đá mòn! ! Không, nước tưới xuyên băng?
Nếu như tưới xuyên, Lý Đằng cũng không cần cố kỵ, vội vàng trắng trợn xã lũ.
Sau nửa phút liên tục mới dừng lại.
Thoải mái! !
Thật sự sảng khoái!
May mắn hắn không phải đàn bà, đàn bà không có ống xả nước, cũng không thể đi tiểu giống như hắn vậy.
Sau đó Lý Đằng thò tay qua cái lỗ bên ngoài móc lấy một ít tuyết, bắt đầu lấp vào cái lỗ dưới đũng quần, để tránh cho ô nhiễm không khí.
"Con mẹ nó mình thật giỏi!" Lý Đằng nhịn không được tự khen chính mình.
Gió tuyết ở bên ngoài vẫn rất lớn.
Lý Đằng không dám ngủ tiếp, cố gắng kiên trì, trông coi lỗ thông khí, để tránh cho bị tuyết vùi lấp lần nữa.
Nếu có một cái ống nhựa Bình Minh thì tốt rồi, đặt từ trong hang chọc thẳng ra ngoài vách tường tuyết, cho dù làm thế nào thì cũng có lỗ thông khí.
Trong bóng tối rất khó chống cự.
Lý Đằng nhớ lại bản thân từng đọc qua tiểu thuyết trên mạng, nhớ lại những nhân vật chính kia đã vượt qua biết bao khó khăn mới đến bờ chiến thắng, hắn dùng năng lượng tích cực từ trong tiểu thuyết online mà cổ vũ chính mình.
Mấy giờ trôi qua.
Lỗ thông khí đã vài lần bị tắc và lại thông.
Kiên trì qua nửa đêm, rốt cục tuyết đã ngừng rơi.
Lý Đằng có chút mệt mỏi, không kiên trì nổi, sau khi đắn đo một hồi, hắn đào cho lỗ thông khí lớn hơn ban đầu, lúc này mới nằm xuống.
Lỗ thông khí quá nhỏ rất dễ bị vùi lấp, đào quá lớn sẽ bị gió thổi lạnh cóng.
Chỉ có thể tìm kiếm cân bằng ở giữa hai yếu tố.
! !
Lúc Lý Đằng tỉnh giấc, trời bên ngoài đã sáng.
Bầu trờ mù mịt.
Tuyết lại đang rơi, nhưng tần suất khá nhỏ.
Có thể cảm giác được bên ngoài rất lạnh.
Tuy rằng bên trong hang giống như hầm băng, nhưng cảm giác vẫn ấm hơn bên ngoài chút ít.
Tình huống hiện tại, đi ra ngoài cũng không có ý nghĩa.
Không có gì ăn, không có gì chơi, cũng không có cái bạn gái để nghiên cứu quá trình tiến hoá của nhân loại.
Cho nên, tiếp tục núp lùm ở trong hang.
Thời gian đau khổ, không biết lúc nào mới kết thúc.
Nghĩ cách kiếm thêm nhiều điểm tích lũy, hạ thấp độ cao chóp đá, là mục tiêu hiện tại của Lý Đằng.
Nhưng mà, điểm tích lũy đâu phải rau cải.
Khổ cực diễn một tràng chỉ có 2 điểm tích lũy, số điểm này chỉ đủ đổi một chén cháo, hai cái bánh bao trong thành phố điện ảnh.
Nhớ tới bát cháo màn thầu, Lý Đằng lại bắt đầu nuốt nước bọt.
Đồ ăn ngày hôm qua ở thành phố điện ảnh đã bị tiêu hoá sạch sẽ.
Tất cả nước cà phê cũng biến thành nước tiểu.
Bây giờ Lý Đằng cảm thấy bụng đói cồn cào.
Sau khi một người bị đói, sẽ cảm giác lạnh hơn.
Cũng may thời tiết lạnh, hiện tại hắn chưa khát lắm.
Thỉnh thoảng Lý Đằng sẽ vận động tay chân vài cái, để tránh cho cơ bắp bị đông cứng theo thời gian.
Vốn là hắn chuẩn bị trốn cả ngày trong hang, nhưng mà! !
Lý Đằng lại gặp phiền phức mới.
Ngày hôm qua ăn vào không ít đồ ăn, cho nên hiện tại trong ruột của hắn cũng sinh ra ít chất thải.
Đi đại tiện thì không thể nằm trong hang được.
Nhất định phải ra ngoài.
Loại thời tiết cực đoan này, thật không muốn ra ngoài tí nào.
Bất quá tình huống hiện tại ép hắn phải ra.
Cho dù hiện tại bên ngoài sấm sét vang dội, tất cả đều là virus, hắn cũng phải đi ra ngoài.
Cái giường mà Lý Đằng ngủ là giường gỗ gia truyền do cha mẹ để lại.
Là một cái giường đôi dài 2 mét, rộng gần 2 mét.
Tuy rằng giường của hắn bị máy bay đâm thủng một góc, nhưng phần còn lại vẫn đủ cho một người nằm ngủ.
Bị đụng mất một góc cũng có chỗ tốt.
Đó chính là tạo ra một góc nhỏ cho Lý Đằng đặt chân ở trên chóp đá.
Sau khi dọn mớ tuyết đọng, thì sẽ có một chỗ nhỏ đặt chân làm việc.
Vừa chui ra ngoài, Lý Đằng dọn sạch đống tuyết phủ trên giường, dùng tay nặn ra hình dáng một cái bồn, sau đó ngồi xổm trên mặt đá giải quyết vấn đề.
Đi nặng xong, hắn bóp lấy mấy khối tuyết lau sạch bờ mông.
Tiếp đó dùng một cước đạp cái bồn tuyết xuống dưới, miễn cho vấn đề xả nước.
Không biết trong tiểu trấn có người ở hay không, nếu như có, trời lạnh như vậy cũng không ra ngoài đâu?
Không thể nào chuẩn như vậy, vừa vặn chụp ở trên đầu người nào đó?
Lý Đằng cũng không muốn chụp bô ỉa ở trên đầu người khác, nhưng hiện tại hắn đã hết cách.
Hắn cũng không muốn chết vì mùi thối.