Editor: Kingofbattle.
Chẳng phải chuyện này có nghĩa là, hắn có thể dùng "thẻ đồng bạn" này, gọi tên lang băm chó chết kia vào trong đoàn phim, để cho tên lang băm này trở thành diễn viên cùng đoàn?
Nếu như kịch bản phù hợp mà nói, nói không chừng có thể hành hạ tên lang băm chó này một chút, sau đó lại biến hắn thành tượng sáp.
Cũng không biết sau khi tên lang băm chó này biến thành tượng sáp, người chết thì hết nợ, có thể miễn trừ 999 điểm tích luỹ mình đã vay hay không? Ít nhất thì cũng có thể xoá bỏ phần nợ tên lang băm kia chưa nhận?
Nói cách khác, món nợ này cũng quá nặng.
Điều tra xong, Lý Đằng nhìn thấy bên cạnh thiết bị kết nối có trưng bày một chậu hoa, có một vài viên đá tròn làm vật trang trí, hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì, cảm giác mấy hòn đá này không tệ, nói không chừng sẽ có tác dụng, vì vậy cầm lấy nó cất vào trong túi áo.
Sau khi hoàn thành thủ tục, đạo diễn dẫn Lý Đằng cùng Anna lên máy bay trở về chỗ cũ.
Tám thành viên lại tụ tập bên ngoài quán cafe.
Bộ phim《 Chiến Lang Tiềm Phục》lần này, cũng chính thức chấm dứt.
Sau khi chấm dứt diễn xuất, Phùng Đại Hải là diễn viên duy nhất bị đóng sáp.
"Tự bạo không theo quy định! Dùng BUG sống qua chế độ địa ngục! Tôi cũng không tin trong này không có chuyện mờ ám!" Phùng Đại Hải cực kỳ tức giận.
Nếu như Lý Đằng cùng Anna chết trong chế độ địa ngục, thì tâm lý của hắn sẽ được giải toả.
Hắn bị đóng sáp, ít nhất còn kéo thêm hai cái đệm lưng, nhưng hiện tại hai người này sống sót trở về, chỉ một mình hắn bị đóng sáp!
"Mày tức sao...? cho mày tức chết!" Lý Đằng mỉm cười nhìn Phùng Đại Hải.
"Đệch mẹ mày con chó!" Phùng Đại Hải mắng to.
"Yên lặng!" Đạo diễn rất bất mãn trước hành vi chửi tục của Phùng Đại Hải.
"Mẹ kiếp!" Mặc dù khó chịu, nhưng Phùng Đại Hải cũng không làm được gì.
Từ sau khi ăn cướp màn thầu của Hoàng Tấn, thì có hai gã bảo an thuộc thành phố điện ảnh luôn canh chừng hắn, hai tay của hắn bị còng ra sau lưng, một khi hắn có bất kỳ hành vi dị thường nào, hai gã bảo an sẽ lập tức đè hắn xuống đất, sấp mặt lờ.
"Đạo diễn, phạm nhân bị tử hình cũng có bữa ăn ngon, ít nhất cởi bỏ còng tay cho tôi ăn gì đó? Đều đói bụng tới mức da dính chặt lưng !" Phùng Đại Hải nói ra điều kiện trước lúc bị đóng sáp.
Quay phim lần này chấm dứt, đối với những diễn viên có thể ở lại thành phố điện ảnh mà nói, đều là chuyện đáng hưởng thụ.
Nhưng đối với Phùng Đại Hải thì lại khác.
Hắn không có điểm tích lũy, không có đồ ăn, vẫn luôn đói khát khó chịu.
Cướp giựt màn thầu của Hoàng Tấn, tuy là cắn mấy cái, nhưng cũng chưa nuốt xuống, liền bị điện giật, sau đó bị còng ngược hai tay.
Hiện tại đúng là đói chết.
"Anh có thể dùng điểm tích lũy của mình mua sắm." Đạo diễn đáp lời Phùng Đại Hải.
"Tôi vốn có hơn 100 điểm tích lũy, đều bị khấu trừ hết! mẹ nói tôi mà còn điểm tích luỹ, bây giờ có thể đói thành dạng này không? Cho chút gì ăn đi! Cho dù là đồ tráng miệng gì cũng được!" Phùng Đại Hải hô to.
"Không có.
" Đạo diễn từ chối Phùng Đại Hải.
"Hai vị huynh đệ, tôi cũng vì các cậu mà thua trận đối kháng này, hiện tại tôi sắp đi, tốt xấu gì các người cũng đãi tiệc tiễn tôi chứ? Không cần nhiều, mua mấy cái màn thầu là được." Phùng Đại Hải đành phải năn nỉ hai người Đỗ Khánh, Hoàng Tấn.
"Vì chúng tôi? Theo ý của tôi! Là do ông quá ngu! Còn liên lụy chúng tôi bị khấu trừ điểm tích lũy, hiện tại tài khoản đã sắp về 0, nào có điểm tích lũy mua cho ông ăn? " Hoàng Tấn lập tức từ chối Phùng Đại Hải.
"Không phải tôi không giúp anh, thật ra tôi cũng chẳng còn điểm tích lũy." Đỗ Khánh giả bộ áy náy.
"Không có điểm tích lũy, chỉ cần có người bỏ ra 1 điểm tích luỹ mua cho tôi ba cái màn thầu? Đậu móa! Tốt xấu gì cũng là thành viên công hội, đừng để người ngoài xem thường!" Phùng Đại Hải không ngờ hai người này quá tuyệt tình.
Đỗ Khánh không nói tiếng nào, làm bộ không nghe thấy.
"Làm sao mà ông có thể ích kỷ như vậy? Chỉ lo chính mình...! Dù sao ông cũng bị đóng sáp, nhịn đói mấy phút sẽ chết sao? Chúng ta còn phải sống tiếp, cho ông điểm tích lũy, về sau chúng tôi sống thế nào? Ông làm người không thể vô lý như vậy? " Hoàng Tấn bắt đầu đôi co với Phùng Đại Hải.
"Đạo lý con mẹ mày! Mày đúng là tiểu nhân! Mẹ nó lão tử đúng là bị mù! Tìm mày làm nội ứng! Nếu như không tìm mày, tùy tiện tìm mấy người khác thì không đến nỗi thua! Con mẹ nó chứ ! lần này lão tử gặp được mày đúng là bất hạnh lớn nhất đời người! " Phùng Đại Hải bị Hoàng Tấn nói vài câu liền tức ói máu.
"Yên lặng! " Mắt thấy cục diện sắp mất khống chế, đạo diễn vội lên tiếng.
"Các vị tiểu tỷ tỷ, các người rủ lòng thương, mua cho tôi mấy cái màn thầu đi!" Phùng Đại Hải không xin được Hoàng Tấn cùng Đỗ Khánh, đành phải cầu xin đám người Elsa, Daisy.
Ba cô gái cũng mặc kệ hắn.
Lúc trước tất cả các nàng đều bị hắn hành hạ, lúc này dù là người có lòng cảm thông, cũng không thể nào cảm thông cho loại người này.
"Ở chỗ tao có một cái bánh bao, mày có ăn hay không?" Thật bất ngờ, người mà Phùng Đại Hải không van xin, Lý Đằng là người có mâu thuẫn lớn nhất với Phùng Đại Hải, lúc này lại móc từ trong túi áo ra một cái bánh bao nguội đưa tới trước mặt Phùng Đại Hải.
"Bánh bao gì?" Phùng Đại Hải biết rõ Lý Đằng tuyệt đối không có ý tốt, không biết chừng bên trong bánh bao chứa phân.
Hay là kim may quần áo các loại? Dù sao hắn cũng không cho rằng Lý Đằng có lòng tốt cho mình đồ ăn.
"Bánh bao nhân hạt vừng, mày có ăn hay không? " Lý Đằng lại giơ bánh bao ra trước mặt Phùng Đại Hải.
Trong bụng Phùng Đại Hải kêu rột rột, bánh bao trước mặt quá hấp dẫn đối với hắn.
Hai tay của hắn bị còng ra sau, cũng cũng hết cách cầm lấy bánh bao, lật bánh bao dò xét một phen.
"Không ăn coi như xong." Lý Đằng chuẩn bị rút bánh bao về.
"Tao ăn! " Phùng Đại Hải há to miệng.
Hắn thật sự quá đói, hiện tại cho dù bên trong bánh bao chứa cứt đái gì đó, hắn cũng quyết định một ngụm nuốt vào, ít nhất có thể không làm một con quỷ chết đói.
"Đã chậm.
" Lý Đằng thu bánh bao trở về, cắn một bên, sau đó đưa tới trước mặt Phùng Đại Hải.
"Bánh nhân hạt vừng, rất ngọt.
Quá ngán, không thể ăn." Lý Đằng cho Phùng Đại Hải nhìn thấy lớp nhân trong bánh bao.
"Tao không chê đâu." Phùng Đại Hải giống như con rùa đen, đột nhiên duỗi đầu tới chỗ bánh bao Lý Đằng giơ ra cắn một miếng.
Nhưng mà Lý Đằng sớm có phòng bị, căn bản không cho Phùng Đại Hải bất cứ cơ hội nào, nhanh chóng rút bánh bao về.
"Có ngán cũng không cho mày ăn! Ngay từ đầu có lòng tốt cho mày cũng không ăn! Hiện tại muốn ăn? Đã chậm." Lý Đằng cắn một miếng lớn, nuốt sạch cái bánh bao vào trong bụng.
"Mẹ nó chứ!" Phùng Đại Hải tức muốn ngất đi.
"Quá ti tiện ! tên tra nam này quá ti tiện! Đùa giỡn người sắp chết, đúng là không có giới hạn!" Hoàng Tấn nhớ lại khối bánh quy trong tay Lý Đằng trước đó, nói là cho hắn, kết quả năm ngón tay cầm rất chặt.
May mắn lúc ấy hắn không có thò tay, bằng không thì đúng là làm trò khỉ.
"Còn có bánh bao thịt mày có ăn hay không?" Lý Đằng lại cầm một cái bánh bao khác ra để sát miệng Phùng Đại Hải.
Lần này rất gần, sắp đến bờ môi Phùng Đại Hải.
"Ăn!"
Phùng Đại Hải biết rõ Lý Đằng đang đùa giỡn hắn, nhưng bánh bao đã đưa đến miệng, đương nhiên muốn cắn một miếng to, khoảng cách gần như vậy, chờ hắn cắn rồi, Lý Đằng muốn giựt về cũng đã muộn.
Lần này quả nhiên Lý Đằng khinh thường, không có thu tay kịp, bị Phùng Đại Hải dùng sức bú sữa mẹ cắn một miếng lớn.
"A...! ! A...! ! ! "
Đau nhức kịch liệt, kêu la thảm thiết.
Phùng Đại Hải chỉ cảm thấy răng cửa của mình sắp bị gãy.
Con mẹ nó cái này không phải bánh bao...? Rõ ràng đây là một cục đá!
Lần này đúng là Lý Đằng đưa tới một cục đá, hắn đã móc rỗng ruột bánh bao, chỉ chừa lại lớp da bánh, sau đó nhét cục đá hình tròn kia vào.
Phùng Đại Hải cắn rất nhanh, dùng sức quá mạnh, răng cửa không chịu nổi lực lượng này, trong nháy mắt đã sắp bị nát vụn.
"Chậc chậc chậc......Một cái bánh bao mà thôi, cần phải làm vậy ư? Dùng sức lực lớn như vậy?" Lý Đằng nhìn thấy nét mặt Phùng Đại Hải, không nhịn được cười khà khà.