Chiến Lợi Phẩm Của Liệp Vương

Không biết đã qua bao lâu, dây dưa luật động mới dừng lại, thừa lại là là hai thân thể mệt mỏi, hô hấp gấp gáp, để lộ ra mới vừa rồi là kích tình cuồng dã như thế nào .

Tại sao có thể như vậy?

Cô lại có thể chạy không khỏi nụ hôn của anh, không kháng cự đựợc bàn tay to của anh, dễ dàng đầu hàng!

Chẳng lẽ mình thật giống như anh nói, đời này cũng không thoát khỏi được anh, thân thế của cô đã nghiện anh?

Nếu quả thật là như thế, nên làm cái gì mới tốt bây giờ?

Khương Bình lẳng lặng nằm, ánh mắt thẳng tắp nhìn chăm chú trần nhà, phong cách nhà hàng kiểu Nhật trên trần nhà bố trí một cái đèn lồng tràn đầy êm dịu.

Cô dường như trốn tránh chậm rãi nhắm hai mắt lại, giống như là một con thỏ nhỏ bị chinh phục, chỉ có thể nằm trên mặt đất, gào khóc ở trong lòng, lại một chút biện pháp cũng không có.

Rốt cuộc vẫn thua.

Cô thoạt nhìn xinh đẹp đến làm cho người ta nghẹt thở, nhất là nằm ở trên nệm Tatami, quần áo xốc xếch, tóc hơi rối, gò má ửng hồng, miệng nhỏ bị hôn sưng lên, càng thêm làm người ta không thể kháng cự, hai mắt cô nhắm lại, dáng vẻ tuyệt vọng.

Anh chính là thích xem cô đầu tiên là chống lại, nhưng cuối cùng không kháng cự được anh, chỉ có thể đành chịu khuất phục.

Không biết vì sao, tình tính cô hỗn hợp quật cường rồi lại nhu nhược, hết sức hợp khẩu vị của anh.

Chẳng lẽ cô không biết thực tế xã hội này chính là như vậy sao? Chỉ cần có cơ hội có thể ăn luôn cô, bất luận kẻ nào cũng sẽ không chút nào chậm trễ, liền lấy điểm này mà xem, cô hiện tại giống như là một con mèo con bị chinh phục nằm ở trong lòng của mình, sự thật không phải đã rất rõ ràng?

Anh nhẹ nhàng ở trên mặt cô ấn xuống một cái hôn, động tác dịu dàng như vậy không một chút nào không được tự nhiên, ngược lại, anh là cam tâm tình nguyện làm như vậy, hơn nữa tuyệt không cảm thấy mất tự nhiên.

Cho dù cô gái này có gần như trăm phần trăm dung nhan giống Tiểu Thiên, thế nhưng tính khí lại khác biệt như trời với đất.

Rất có ý tứ, cô như vậy càng thêm kích thích dục vọng chinh phục của anh.

Đây là những phụ nữ khác không cách nào mang lại cho anh, thậm chí ngay cả Tiểu Thiên mình thích nhất cũng không làm được.

Tiểu Thiên chính là một mèo con đáng yêu, luôn luôn muốn chủ nhân phải sủng ái cùng chú ý mới có thể sống qua.

Nhưng lại không giống với Khương Bình.

Mặc dù cô cũng là một con mèo nhỏ, đáng yêu giống nhau, nhưng không phải lúc nào cũng cần quơ cái móng vuốt mèo không có một chút lực sát thương kia như vậy.

Có lẽ cũng bởi vì như thế, mới có thể khiến anh không nhịn được làm ra quyết định hèn hạ ngay cả mình cũng không dám tin, lợi dụng quyền thế của mình làm cho cô không thể không khuất phục, trở thành bạn giường của anh trong một tháng, bạn giường xứng với tên thực.

Anh ở trong một tháng kia hoàn toàn hưởng dụng thân thể xinh đẹp của cô, đồng thời cũng hưởng thụ khoái cảm khó quên cô mang cho anh.

Một phụ nữ có thể mang cho đàn ông bao nhiêu vui thích, cô xác thực cũng làm được rồi, điều này làm anh ngay từ đầu cho là cô đối với chuyện nam nữ không xa lạ gì, thậm chí còn cảm nhận được cảm giác huấn luyện chuyên nghiệp.

Nhưng mà lần đầu tiên sau khi cô tiếp nhận anh tiến vào, đám màu đỏ tươi kia liền trả lời tất cả vấn đề của anh.

Theo lý thuyết, cũng có thể như vậy, đàn ông không phải đều có mới nới cũ sao?

Vô luận là về mặt sự nghiệp, hoặc là về mặt tình cảm, anh đều giống như một thợ săn khôn khéo lão luyện, luôn luôn tìm con mồi, sau đó ngày đêm không ngủ chỉ muốn chiếm được, săn đuổi con mồi mình chọn trúng, từng cái một trở thành chiến lợi phẩm của mình, rồi lại khoe khoang.

Mà bây giờ, mục tiêu của anh chính là vật nhỏ xinh đẹp này.

Nói cô trời sanh chính là phải làm chiến lợi phẩm của anh cũng không quá đáng, bởi vì ngay cả tên của cô cũng gọi là: "Phần thưởng".

Khương Bình, phần thưởng*, căn bản nhất định từ khi sinh ra đã làm chiến lợi phẩm trân quí nhất của một người đàn ông, nếu còn không cất giấu thật tốt, căn bản đúng là có lỗi với chính mình.

*hai từ phát âm giống nhau.

Từ nhỏ, anh đã chấp nhận phải tiếp quản vị trí lãnh đạo công ty to lớn trong gia đình, cũng bởi vì tính chất công ty, anh phải học tập như thế nào lãnh khốc vô tình chinh chiến ở trên thương trường, chiếm đoạt, trở thành đầu rồng* trong giới kinh doanh.

*đầu rồng: dẫn đầu, chủ đạo.

Cha lại là yêu thích cách thức giáo dục đế vương, cho nên không chút nào chậm trễ đem con trai mình coi trọng nhất đưa đến Anh quốc tiếp thu giáo dục hoàng tộc, đồng thời cũng nói cho anh biết, muốn trở thành một người lãnh đạo cao cao tại thượng, tuyệt đối không thể có phụ nữ, muốn tỉnh táo quả quyết, phải càng thêm lanh tay lẹ mắt.

Những năm gần đây, anh xác thực đã làm được.

Anh thành công đem qui mô công ty cha để lại càng thêm phát huy, tiếp nhận tất cả công ty khóa quốc* và lãnh thổ nước ngoài thôn tính được.

*Công ty khóa quốc: những tập đoàn có tài lực hùng hậu vượt trên cả quốc gia.

Thật ra thì, ban đầu cùng loại công ty nhỏ như Khương Khương cạnh tranh một miếng đất cũng là bất đắc dĩ, ai bảo anh đúng lúc thấy Khương Bình cùng với ông chủ Khương tới công ty đàm phán với anh.

Vốn là một miếng đất đối với anh mà nói, chẳng qua là cái bánh quy nho nhỏ, không ăn cũng sẽ không có ảnh hưởng gì.

Nhưng mà con gái của người chủ khối bánh này, lại là mỹ vị anh nhìn trúng.

Ngay sau đó, Liệp Vương nghĩ muốn cái gì liền nhất định phải lấy được, ngực liền bị ham muốn lay động.

Trên thực tế, cũng là rất đơn giản, chỉ cần làm chút áp lực, thả mồi nhử, đến cuối cùng lại cho chút uy hiếp, Khương Bình liền ngoan ngoãn đưa đến trước mặt của anh rồi.

Nhưng sau khi anh hoàn toàn hưởng thụ vui thích, khi cô đem thân thể mình giao cho anh làm điều kiện trao đổi, lại làm cho anh càng thêm cảm thụ bắt không được cô.

Có lẽ thân thể của cô không kháng cự được phản ứng bản năng, song anh lại có thể từ trong đôi mắt to long lanh nước thấy được kiệt vụ bất tuân.

Cô không khuất phục, cho tới bây giờ cũng không có khuất phục qua.

Cho dù hôm nay anh đến bá vương ngạnh thượng cung*, vẫn như cũ không có chinh phục được cô.

*Bá vương ngạnh thượng cung: “ bá vương “ chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ ngạnh thượng cung “ tạm hiểu là:” xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ “, mà “ cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “: cường tiễn “. Từ “ cường tiễn” [ đọc là “qiang jian” ] hài âm hoàn toàn với “ cưỡng gian.” [ aka “ rape “ ], mà “ cưỡng gian thời xưa là một từ đại húy, nên cổ nhân đã dùng từ “ bá vương ngạnh thượng cung “ thay cho “ cưỡng gian “..... [ st trên google =.= ]

Anh có thể dễ dàng đoạt lấy thân thể của cô, nhưng không cách nào đụng chạm được lòng cô.

Đáng ghét! Tại sao có thể như vậy! Anh tuyệt đối không cho phép.

Thiên Phàm vươn tay ôm chặt cô, anh có một loại kích động muốn nuốt cô xuống bụng, anh cũng không rõ tại sao mình lại có tình cảm mãnh liệt như vậy?

Rõ ràng hoàn toàn đã đoạt lấy cô, tại sao dục vọng trong cơ thể nhưng vẫn là đói khát như vậy ?

Anh thật sự không hiểu.

“Anh làm đau tôi."

Nghe được cô rốt cuộc mở miệng, cánh tay ôm chặt chậm rãi buông lỏng, nhưng mà một chút ý tứ muốn buông cô ra cũng không có.

"Đói bụng rồi chứ? Thức ăn lạnh, anh lập tức gọi quản lý trở lại kêu thức ăn."

"Không cần, tôi không một chút nào đói."

Giọng nói cô đặc biệt nhấn mạnh "Một chút", nghe vào trong lỗ tai anh thật đúng là chói tai.

“Em vẫn là không muốn ăn đồ ăn Nhật, thích ăn cháo trắng rau dưa? Anh nhớ em thích ăn cái loại cháo nong nóng đó, anh dẫn em đi ăn."

“Hợp đồng với Vương đổng anh không thể nhúng tay, biết không?"

Giọng điệu ra lệnh làm trong lòng anh một hồi không vui, anh lạnh như băng nói: " Anh không thích em dùng cái loại khẩu khí này nói chuyện với anh."

Cô im lặng không nói, nhanh chóng an tĩnh đem lấy y phục mình mặc xong, sau đó lại khôi phục làm Khương quản lý chuyên nghiệp lúc nãy, muốn tới nói chuyện làm ăn .

Trừ mới vừa rồi anh tìm giấy vệ sinh lau chùi dấu vết còn để lại trên thân thể mình ra thì đối với anh dương dương đắc ý cảm thấy rất nóng giận, động tác của cô tỉnh táo giống như là đã qua huấn luyện chuyên nghiệp.

"Tôi cũng vậy rất không thích nhiều chuyện anh đối với tôi, chỉ là anh một chút cũng không thèm để ý, không phải sao?"

"Anh có thể đối em như vậy, nhưng là em không thể đối với anh như vậy."

Đây là người đàn ông cuồng vọng tự đại như thế nào a! Cư nhiên có thể nói những lời như chuyện đương nhiên như thế, hơn nữa một chút không thuận hoặc là dấu hiệu cắn phải đầu lưỡi cũng không có.

"Ban đầu anh không phải đã nói, nếu như mà tôi muốn có được bất kì vật gì, đều phải bỏ ra giá tương đối cao, mà tôi vì lợi ích tự bán mình đi, dĩ nhiên là không quay đầu lại, cho nên lần này, tôi yêu cầu giá cao chính là hợp đồng với Vương đổng."

Anh lẳng lặng nhìn chăm chú cô, nhìn cô nâng cao cằm, vẻ mặt quật cường lại lãnh đạm, " Em thật là một người phụ nữ thực tế."

Hai tròng mắt đen lóe ra một tia ánh sáng khó có thể dự đoán, nhưng là cô có thể thấy rất rõ anh đang suy nghĩ lôi ra chuyện cũ trước kia, ký ức triền miên cuồng dã như vậy, làm cô liều lĩnh muốn phải quên đi.

Tại sao có thể làm anh nhớ tới? Cô cũng không cho phép chính mình nghĩ tới.

Khương Bình bắt buộc mình phải kiên định trả lời, "Không! Tôi chỉ là một người phụ nữ thành thực, hơn nữa tôi không muốn thua thiệt."

Đột nhiên, anh cười to lên, dọa cô giật mình, bất quá cô cũng không biểu hiện ra, chỉ mở to hai mắt nhìn chằm chằm anh, bày ra mặt xấu.

"Nói thật, tôi thật sự ưa thích bộ dáng mạnh miệng của em, đáng yêu cực kỳ."

Cô cho là anh sẽ tức giận mình không nghe lời, thích mạnh miệng, dù sao không có một người đàn ông nào thích như vậy, huống chi còn là Hùng Thiên Phàm biệt hiệu Liệp Vương. Anh ở trên thương trường có thể kêu mưa gọi gió, ai dám cãi lại miệng của anh? Nịnh bợ anh còn không kịp.

"Vấn đề là dáng vẻ đáng yêu của tôi cũng không phải vì muốn lấy lòng anh, anh cũng biết tôi không phải là cô gái đáng yêu biết lấy lòng người." Cô không tự chủ bĩu môi, bộ dáng kia có thể ngay cả cô cũng không phát hiện, đúng là một phụ nữ cực kì thú vị.

Anh không trả lời, trên khuôn mặt tuấn mỹ vẫn như cũ treo nụ cười như có như không, bộ dáng duy ngã độc tôn* làm người ta nhìn thấy sẽ không nhịn được nhịp tim tăng nhanh, rất nhanh liền khuất phục.

*Duy ngã độc tôn: duy nhất

Cô nhất định phải đi nhanh một chút, nếu không sẽ rơi vào tay giặc.

"Nếu chúng ta đã đạt thành ăn ý, tôi liền cáo từ trước." Vừa nghĩ tới mình lại một lần nữa bán thân thể của mình để đạt được làm ăn, cô đã cảm thấy mình rất kinh khủng, nhưng mà cô không phải là loại người cổ hủ.

Cô biết cho dù không lấy chính mình tới trao đổi buôn bán, cô cũng là sẽ bị anh ăn hết.Nếu đã đến tình trạng này, cô không hy vọng mình bị ăn vô ích, vậy là không đáng

Cho nên vô luận như thế nào, cô nhất định phải hoàn thành mục đích ban đầu tới nơi này.

Đột nhiên, trên mặt anh nụ cười vốn là cơ hồ có thể đem tâm hồn người ta hút đi chậm rãi biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng tức giận.

"Nếu như hôm nay không phải là tôi ở chỗ này, mà là Vương đổng, em cũng tính muốn dùng phương pháp này mà lấy được hợp đồng sao?"

Dĩ nhiên không phải, cô làm sao có thể cho phép chuyện như vậy xảy ra.

Nhưng mà anh lại có thể nghĩ cô thành như vậy! Không thể phủ nhận, trong lòng cô cảm thấy bị thương.

Chẳng lẽ cô để cho anh được như ý lần thứ nhất, liền nhất định cả đời phải thừa nhận bị hoài nghi như vậy sao?

Hơn nữa không riêng gì anh, trước kia cô bán mình làm bạn giường của anh một tháng, để đổi lấy chuyện Khương Khương được tiếp tục sinh tồn tiếp nữa, ở trên thương trường cũng bị một phần nhỏ người tuyên truyền.

Nếu không phải là Khương Uy, chuyện mất danh dự như vậy người nào lại biết đây?

Bất quá miệng người khác phải khống chế như thế nào chứ? Huống chi ban đầu cô thật sự là làm ra loại chuyện mất danh dự này.

Nếu đã làm, cũng không sợ người khác biết.

Khương Bình ngẩng đầu lên muốn thay mình giải thích, nhìn thấy gương mặt anh tức giận, còn có ghen tỵ anh nghĩ muốn che giấu, nhưng vẫn là để lộ ra.

Đàn ông, cho dù không thương, không cần, khinh thường, nhưng mà đối với người phụ nữ mình từng có, vẫn như cũ sẽ có một loại dục vọng chinh phục mãnh liệt cùng với tham muốn giữ lấy.

Anh chẳng qua là không muốn cùng những người khác chia sẻ chiến lợi phẩm của anh mà thôi, không có nghĩa là anh nhất định yêu cô hoặc là không có cô thì như thế nào, cô biết rất rõ.

“Anh rất rõ ràng tôi vì muốn, không tiếc bất cứ giá nào ra sức thực hiện." Đôi mắt to sáng ngời xinh đẹp của cô lóe tia sáng nhìn chăm chú vào anh, không có một chút sợ hãi và lo lắng.

Chính là loại không e ngại này, dám chống đối anh, thậm chí vẻ mặt giống như anh tồn tại tín niệm và năng lực thật sâu hấp dẫn anh.

Cô là một con mồi xinh đẹp khó có thể chinh phục, hoàn toàn khơi dậy ham muốn chinh phục của anh, anh tuyệt đối phải hoàn toàn đoạt lấy cô.

Không riêng gì người cô, còn có lòng cô.

Trên thế giới con mồi rất nhiều, song có thể tìm được một người ngang sức ngang tài với mình, cũng là không dễ dàng, nhất là khác phái.

Đây càng thêm để cho anh xác định, cô nhất định là vì anh sinh ra, tồn tại.

Một cô gái tốt như vậy tại sao có thể dễ dàng đem cô chắp tay nhường cho người ta? Hơn nữa môi cô hôn lại ngọt ngào như vậy, da thịt trơn nhẵn như vậy, còn có thân thể mất hồn, tuyệt đối chỉ có thể đủ để cho một mình anh độc hưởng, những tên đàn ông khác đừng mơ tưởng đụng tới một cọng lông tơ của cô.

"Nếu như Vương đổng có bất kỳ giá trị lợi dụng gì, tôi đương nhiên sẽ lợi dụng tới cùng, trên thương trường không phải là như vầy sao? Anh không phải cũng là bởi vì như thế mà oai phong cả thương trường sao? Tại sao lộ ra bộ dáng rất kinh ngạc?"

Vẻ mặt đơn thuần, giống như vô tội, tỉnh táo, từng chữ từng câu đả kích lòng tin kẻ địch, cô gái này thật là “Được”.

Nhưng mà anh tuyệt đối sẽ không khen ngợi cô.

Ở thời điểm Khương Bình còn không có cơ hội kịp phản ứng, cánh tay tựa như sắt thép của Thiên Phàm đã một phát bắt được cô, sau đó hung hăng đem cô nhích lại gần mình, mặt cô và mặt anh chỉ cách mấy tấc.

Tuyệt đối không thể khuất phục nữa.

Khương Bình ép buộc mình đối mặt với anh, cho dù muốn so mắt lớn nhỏ cũng sẽ không ngại.

“Nếu như em dám đem thân thể khả ái của em lộ ra bất kì một chút cho những tên đàn ông khác thấy, tôi bảo đảm bất kể là cái gì đổng, tôi sẽ khiến hắn ta biến mất ở trong giới kinh doanh."

"Như vậy không phải là rất tốt? Có thể giúp tôi giải quyết một vài kẻ địch."

“Tiếp đó chính là người xây dựng công ty Khương Khương. Em cho rằng cha nuôi em có thể chịu đựng tuổi già thì mới mất đi tất cả, trải qua cuộc sống nghèo khổ hai bàn tay trắng sao?"

“Anh dùng chiêu này uy hiếp tôi nữa đã không còn tác dụng rồi." Cô đã hy sinh qua một lần rồi, mà anh không phải cũng đã lấy được cô, hẳn là phải nên chán ghét.

"Có mới nới cũ không phải là bản tính đàn ông sao? Anh có lẽ nên uy hiếp, là một công ty đáng thương khác, cũng nên nhìn một chút công ty nào có thiên kim tiểu thư trẻ tuổi xinh đẹp, sau đó lại dùng hết thủ đoạn uy hiếp cô ấy hy sinh, không để ý đến tự ái leo lên giường của anh, phục vụ anh cái người đại thiếu gia hiếu chiến này." Cô dùng giọng điệu rất lãnh đạm, từng chữ cố ý nói rất cay nghiệt, cũng không hiểu tại sao mình chọc giận anh như vậy? Biết rõ chọc giận anh, đối với mình sẽ không có bất kì cái gì tốt.

"Phần thưởng nhỏ, em thật muốn tôi đi đoạt lấy cô gái khác? Em không một chút nào ghen?" Anh nhíu mày hỏi.

"Tôi cần gì ghen? Tôi rất rõ ràng tôi không phải là người của anh, anh yêu ai, lên giường với ai đều là chuyện nhà anh. Hiện tại tôi chỉ muốn nói với anh một câu, không cho phép giành hợp đồng Vương đổng với tôi nữa."

Khá lắm người phụ nữ bá đạo, ngay cả giọng điệu ra lệnh cũng tràn đầy uy lực, hơn nữa cô vẫn là người phụ nữ thứ nhất dám ra lệnh cho anh.

Thiên Phàm say sưa ôm cô vào trong ngực, sau đó giống như là một cậu bé trai đói khát cúi đầu hôn môi ngọt ngào của cô, liều lĩnh mút, thăm dò, dường như muốn đem cả người cô hút vào trong thân thể của anh mới cam tâm.

"Ưm......" Cô giãy giụa một chút hữu dụng cũng không có, chỉ là càng thêm kích thích người đàn ông này, vì vậy cô quyết định ngưng giãy giụa, có lẽ như vậy anh sẽ cảm thấy không thú vị mà buông tha.

Anh lưu luyến không rời hôn lại hôn, sau đó mới chậm rãi buông cô ra, "Em lại lần nữa cứu công ty của em, chúc mừng em."

Chúc mừng em?

Có cái gì tốt chúc mừng hay sao?

Khương Bình tuyệt không cảm thấy có cái gì vui vẻ, vì hợp đồng kia vốn là của cô, là tên ác Hùng đáng ghét kia chạy đến nhúng tay vào.

Chỉ là cho dù như thế nào, hiện tại cô lại đạt được hợp đồng quan trọng này, cứ như vậy, công ty cũng không cần lo lắng sẽ hao tổn mà gặp phải kết cục bế tắc.

Cô đưa tay ấn xuống điện thoại trên bàn, "Phó quản lí đâu?"

"Phó giám đốc còn chưa vào công ty, nhưng mà anh ấy nói anh ấy có chuyện rất quan trọng phải đi vội, sẽ vào công ty trễ chút."

“Được, tôi biết rồi." Sẽ có chuyện quan trọng như thế nào? Sợ rằng anh ta vừa cùng bạn gái nhỏ chạy đến câu lạc bộ đêm chơi tới sáng mới trở về, cho nên buổi sáng không bò dậy nổi.

Nghĩ đến Khương Uy, tình cảm cô và anh ta vốn là cũng khá tốt, mặc dù hai người không phải anh em ruột, nhưng mà anh ta vẫn quan tâm cô.

Có điều đó là chuyện khi còn bé rồi, sau khi cô tốt nghiệp, tiến vào công ty giúp một tay, xung đột của bọn họ lại càng tới càng nhiều, cũng vì vậy mà ảnh hưởng đến tình cảm của hai người.

Nguyên nhân khiến cho quan hệ bọn họ chuyển biến xấu là cha nuôi giao cho cô quản lý công ty, không có giao cho con trai ruột của mình, ngược lại đem chức vị của Khương Uy an bài ở dưới cô.

Mặc dù chức vị phó giám đốc là dưới một người, nhưng chung quy mặt trên còn có một người, hơn nữa anh hiểu lầm cô có thể quản lí cả công ty là dùng thủ đoạn mất danh dự lấy được, hoài nghi như vậy dĩ nhiên khiến cho Khương Uy không tin tưởng và nghe theo cô.

Cho nên tình cảm của hai người càng ngày càng không tốt, gần đây càng thêm cấp tốc chuyển biến xấu, việc này làm cô có chút không dễ chịu, trong lòng suy nghĩ, lần này sau khi chấm dứt chuyện với Vương đổng có nên đem công ty giao trả cho Khương Uy không?

Đúng vậy, cô nên quyết định như thế, bởi vì cô biết mình tuyệt không thích làm ăn, chuyện này cùng cá tính cá tính của cô không chút nào phù hợp.

Cô muốn tìm một nông thôn yên tĩnh, sau đó mỗi ngày dậy sớm ngủ sớm, tự mình trồng rau mình ăn. Không có đấm đá nhau, chỉ có một mảnh yên bình tốt lành, trải qua cuộc sống tốt đẹp không tranh quyền thế.

Tốt nhất còn có thể học vẽ tranh một chút, từ nhỏ cô thích vẽ tranh, thế nhưng cô đều không để cho bất cứ ai biết, nhất là cha mẹ nuôi của mình, bởi vì cha nuôi vẫn cho rằng vẽ tranh chỉ có thể là hứng thú, không thể là nghề nghiệp.

Thời gian cô nghe lời vì muốn làm cho cha nuôi vui vẻ, liền đem hứng thú nho nhỏ này chôn giấu ở trong lòng.

Nghĩ tới cuộc sống tốt đẹp tương lai, khiến cho tâm tình của Khương Bình không khỏi tốt hơn nhiều, cô nghĩ muốn nhanh lên một chút hoàn thành công tác cầm trên tay, sau đó đi gặp cha nuôi, bồi cha nuôi ăn cơm tối.

Nhưng mà cô sớm nên biết ở trong sinh mệnh của cô, luôn sẽ có người có thể dễ dàng phá hư cuộc sống của cô.

Tiếng gõ cửa mới vừa vang lên, thư ký còn không kịp thông báo nữa, một đôi chân thon dài tự tin sải bước vào, thư kí đi theo ở đằng sau vẻ mặt xin lỗi.

"Giám đốc, tôi không kịp ngăn cản......"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui