Ngày hôm sau, khi ánh mặt trời dần hiện lên.
Nhưng mà, trên hành lang bệnh viện của thành phố.
Tất cả mọi người trong nhà họ Tô đều hồi hộp chờ đợi ca phẫu thuật kết thúc.
Tô Thanh Trúc và Vũ Hoàng Minh cũng có mặt ở đây.
Cuối cùng, sau chín tiếng thì cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra.
Mấy người mặc đồng phục phẫu thuật bước ra khỏi phòng mổ.
Khi nhìn thấy mọi người nhà họ Tô, anh ta bất lực lắc đầu.
“Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.
”
“Chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân đến phòng bệnh đặc biệt, mọi người có thời gian gặp mặt bệnh nhân một lần cuối.
”
Khi câu này nói ra, vẻ mặt của tất cả mọi người nhà họ Tô đều thay đổi.
“Chuyện này làm sao có thể xảy ra?”
“Cơ thể của cụ ông vẫn rất tốt, làm sao bây giờ lại đột nhiên bị như này?”
Ba của Tô Thanh Trúc thậm chí còn bước lên nắm cổ áo của bác sĩ trường, làm động tác muốn đánh bác sĩ trưởng.
Nhưng bác sĩ trường cũng không biết phải làm sao: “Giám đốc Cường, chuyện này dù ông muốn kiểu gì chúng tôi cũng không làm được, bệnh tim của ông ấy đột nhiên tát phát, lúc mọi người đưa ông ấy đến bệnh viện thì nhịp tim của ông ấy đã ngừng rồi, chúng tôi không còn cách nào khác.
”
“Hơn nữa, cơ thể của ông ấy cũng không tốt lắm, phổi của ông ấy đã thành màu đen, bây giờ sau khi chúng tôi tiến hành cấp cứu thì ông ấy còn sống được hai ngày thôi.
”
“Cho nên, mọi người có chuyện gì muốn nói và tâm sự với ông ấy thì bây giờ mọi người hãy nói đi.
”
Tô Cao Cường vừa nghe vừa buông cổ áo của bác sĩ ra, vẻ mặt của ông ta đờ đẫn.
Bác sĩ trực chỉ có thể rời khỏi phòng mổ với mấy bác sĩ phụ.
“Làm sao có thể như vậy được, cơ thể của ông nội rất tốt, làm sao bây giờ lại bị bệnh thành ra như này?”
Tô Thanh Trúc sững sð đứng tại chỗ, trong ánh mắt của cô có chút buồn bã.
Dù cô biết mình chỉ là một quân cờ của dòng họ.
Nhưng mà từ nhỏ ông nội là người thương cô nhất.
Trước khi cô mang thai thì tất cả chuyện lớn nhỏ trong dòng họ là do cô quản lý.
Cho đến khi ông nội biết cô mang thai đứa bé của Vũ Hoàng Minh, thì thái độ của ông nội dần lạnh nhạt với cô hơn rất nhiều.
“Tất cả là tại con đĩ này!”
“Nếu không phải tại mày thì ông nội sẽ xảy ra chuyện sao?”
“Mày còn có mặt mũi mà hỏi tại sao ông nội lại như thế này à?
Tao đánh chết mày.
”
Tô Thanh Mai tức giận bước về phía trước, vươn tay phải ra định tát vào mặt Tô Thanh Trúc.
Nhưng mà, ánh mắt của Vũ Hoàng Minh đứng bên cạnh dần trở lên lạnh lẽo, anh dùng tay nắm cổ tay cô ta.
“Cô định đánh người đàn bà của tôi ngay trước mặt tôi, cô muốn chết à?”
Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên!
Thậm chí trong ánh mắt của anh còn có một tia sát ý.
Tô Thanh Mai theo bản năng lùi về phía sau, nhưng cô ta nghĩ đến việc ở đây đều là người nhà của mình thì lá gan của của cô ta lập tức lớn hơn.
“Tôi đánh em gái tôi thì liên quan gì đến một người ngoài như cậu?”
“Cậu còn chưa cưới nó, thì sao nó đã là người đàn bà của cậu rồi? Mà cậu là cái thứ gì?”
Nghe thấy vậy, Vũ Hoàng Minh nhếch mép cười một cái.
Anh trực tiếp ở trước mặt tất cả người nhà họ Tô tát Tô Thanh Mai một cái.
Ngay cả Tô Thanh Trúc cũng cảm thấy sững sỡ.
“Bây giờ, cô đã biết tôi là cái thứ gì chưa?”
“Chuyện ông nội cô chết có liên quan gì đến Thanh Trúc? Nếu không phải tại các người cả ngày cãi nhau, muốn chia tài sản nhà họ Tô ra, thì ông nội các người sẽ tức giận đến phát bệnh như này à?”
Anh vừa nói xong, thì Tô Hoài Phong chạy đến!
“Cậu dám đánh con gái tôi, tôi đánh chết cậu!”
Ông ta nhấc chân lên định đá về phía Vũ Hoàng Minh một cái.
Nhưng đáng tiếc Vũ Hoàng Minh không cho ông ta cơ hội làm như vậy.
Anh né sang bên cạnh để tránh chân của ông ta, sau đó anh nâng chân của mình lên đá vào chiếc chân còn lại của ông ta.
”
“Âm!”
Một âm thanh rất to vang lên.
Chiếc chân định đá anh của Tô Hoài Phong trực tiếp đập xuống mặt đất.
HÁI “
Tô Hoài Phong nắm chặt hai chân của mình, ông ta đau đớn hét Tô Thanh Mai nhìn thấy cảnh này thì rất tức giận.