Thành phố Đà Nẵng.
Trong căn biệt thự xa hoa.
“Anh Nguyên, xảy ra chuyện lớn rồi: Sắc mặt quản gia hoảng loạn đi vào phòng khách, trên trán toát ra đầy mồ hôi lạnh.
Bên bàn ăn, An Bình Nguyên đang chậm rãi ăn đồ ăn sáng.
Thấy quản gia hoảng loạn như vậy, sắc mặt anh ta lập tức trầm z x xuồng.
“Không biết trong lúc tôi đang ăn không thích bị người khác quấy rầy sao?”
Âm thanh lạnh băng khiến cả người quản gia run lên, vội vàng quỳ gối trên mặt đất.
“Nhưng mà chuyện về nhà họ An, có hơi lớn.
”
Chuyện này, thật sự là hơi lớn.
Nếu không như vậy thì ông ta cũng không dám quấy rầy An Bình Nguyên ăn bữa sáng.
An Bình Nguyên nhăn nhăn mày lại, đặt đồ ăn sáng xuống.
“Nói một chút xem.
Một bên cầm lấy một quả trứng gà sống, nhẹ nhàng bóp, trứng gà vỡ tung, lòng đỏ trứng và lòng trắng trứng chảy vào trong cái ly.
“Triệu Mai Phục vương gia bị người ta giết rồi, chết ở trong biệt thự của anh ta.
”
Lời này vừa nói xong, động tác trong tay An Bình Nguyên lập tức ngừng lại.
Khuôn mặt nghiêm trọng nhìn chằm chằm quản gia: “Ông đang nói giốn à?”
Một Vương gia chết ở trong nhà mình?
Sao có thể chứ?
Phải biết rằng, địa vị của một Vương gia không hề thấp.
Nếu đã chết rồi, tuyệt đối sẽ tạo ra một cơn chấn động rất lớn.
“Thuộc hạ không dám, đây là tin tức vừa mới nhận được từ Vân Xuyên.
”
Quản gia vội vàng lắc đầu, loại tin tức này làm sao ông ta dám nói bậy.
Một khi không cần thận, thì sẽ phải nhận hậu quả đầu rơi máu chảy.
Ánh mắt An Bình Nguyên trầm xuống, cầm lấy cái ly chứa đầy lòng đỏ trứng và lòng trắng trứng trên bàn đưa vào trong miệng.
Sau khi uống xong, ông ta mới phất phất tay với quản gia.
Quản gia khom mình chào rồi ra khỏi phòng khách.
Sắc mặt An Bình Nguyên khó coi, lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại.
“Chu Hầu gia, đây chuyện gì?”
Người ông ta gọi đúng là Chu Hoài Lam.
Theo lý mà nói, Triệu Mai Phục là cấp dưới của Chu Hoài Lam, anh ta không thể không biết chuyện này.
Giọng nói Chu Hoài Lam có chút âm trầm: “Tôi cũng không biết, còn đang điều tra, nhưng mà…có câu nói này không biết có nên nói hay không”
“Anh nói đi.
”
“Tôi biết được từ trong miệng cấp dưới của Triệu Mai Phục, thân phận của người đã giết Triệu Mai Phục rất lớn mạnh, lớn mạnh đến mức…có thể trấn áp toàn bộ Sơn Hòal”
Anh ta vừa nói xong, cả hai người đều im lăng.
Bọn họ đều cảm thấy, điều này không có khả năng.
Nhưng mà…
Những tên vệ sĩ đó không có đủ dũng khí dám lừa bọn họ.
Dù sao, chỉ làm thịt Triệu Mai Phục, cũng không giải quyết những tên vệ sĩ đó, đã đủ để chứng tỏ đối phương hoàn toàn không sợ anh ta trả thù.
Chỉ cần anh ta dám trả thù, chắc chắn sẽ nghênh đón đòn công kích mạnh mẽ nhất.
“Thân phận có thể trấn áp được toàn bộ Sơn Hòa? Chẳng lẽ đối phương là Nguyên Soái chín sao hay sao?”
An Bình Nguyên có chút không thể tin được, có loại thân phận này, còn cần phải trốn tránh sao?
“Chưa tra được, nhưng mà…Tôi vẫn đang điều tra, có lẽ là không bao lâu nữa sẽ có tin tức.
”
Chu Hoài Lam đầy nghiêm trọng nói.
“Tôi biết rồi.
”
An Bình Nguyên tắt điện thoại, nét mặt có chút khó xử.
“Quản gia.
”
Anh ta gọi một tiếng.
Quản gia lập tức từ ngoài cửa đi vào.
“Anh Nguyên.
”
“Nói ông điều tra lai lịch của thằng nhóc kia, đã điều tra kĩ chưa?”
Ba người của Rắn Lục đều chết ở nhà họ Tô, chuyện này vẫn chưa có kết quả.
Điều tra đến tận bây giờ, chẳng lẽ vẫn còn chưa điều tra ra sao?
“Anh Nguyên, thân phận của thằng nhóc kia, vẫn chưa tra ra được, nhưng có lẽ là sắp…”