Trong bữa tiệc.
Toàn hội trường lặng ngắt như tờ, tiếng kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được Ánh mắt mọi người gắt gao nhìn chằm chằm chiếc súng lục: trong tay An Bình Văn, sợ là không cần thận một chút, sẽ cướp cò.
Rốt cuộc, thứ này cũng không phải thứ có thể mang ra đùa giỡn.
Nếu không cẩn thận cướp cò thì sẽ là chuyện lớn liên quan đến vấn đề sinh tử đấy.
Sở Thanh Nam tránh sang một bên, để Vũ Hoàng Minh và An Bình Văn ngồi đối diện nhau.
“Anh nghĩ mình là cái quái gì?”
“Tôi động đậy đấy, vậy đã thì làm sao?”
An Bình Văn cười lạnh một tiếng, dỡ bảo hiểm ra trước mặt mọi người.
Trong lòng mọi người đều căng thẳng, mồ hôi lạnh ứa ra.
Cậu Văn này, chẳng lẽ thật sự muốn xử lý Vũ Hoàng Minh trước mặt mọi người ở đây hay sao?
“Ha ha ha”
“Ba anh có đến ở trước mặt tôi cũng không dám nói chuyện như vậy.
Anh có tin không?”
Vũ Hoàng Minh cười ha ha, sắc mặt vô cùng bình tĩnh ngồi trên ghế.
Dâu Tây ngồi trên đùi anh, vẻ mặt đầy tò mò nhìn anh.
Sở Thanh Nam đứng ở một bên, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm An Bình Văn.
Chỉ cần anh ta dám nổ súng, chắc chắn sẽ bị vặn gãy cổ.
“Anh đang đi tìm cái chết à?”
An Bình Văn đằng đằng sát khí đứng lên từ chỗ ngồi, họng súng ngăm đen chỉ vào Vũ Hoàng Minh.
“Anh còn dám nói thêm một câu nữa thôi, tôi sẽ cho anh chết ngay tại chỗ đấy!”
Trong mắt anh ta, Vũ Hoàng Minh chỉ là một tên hề nhảy nhót mà thôi.
Còn dám ở trước mặt mình nhắc đến ba của mình nữal Đúng là tự tìm cái chết mà.
Nhưng anh ta cũng không ngỡ rằng, ở trong mắt Vũ Hoàng Minh, anh ta cũng chính là một tên hề nhảy nhót.
“Thật vậy sao?”
“Vậy tôi cược với anh rằng trong cây súng đó không có viên đạn nào đấy.
”
Vũ Hoàng Minh hơi nhếch mép cười, buông Dâu Tây xuống, đứng dậy khỏi vị trí của mình.
“Đừng có nhúc nhích!”
“Dám đụng đến tôi, tôi sẽ bắn bay đầu anh đấy!”
Sắc mặt An Bình Văn đầy giận dữ, gầm lên một tiếng, nhắm ngay vào đầu Vũ Hoàng Minh.
Cây súng trong tay anh ta cũng khẽ run rầy, bởi vì súng của anh ta quả thật không có viên đạn nào Phải biết rằng, ở Bắc Sơn, ngoài phòng tuần án và chiến sĩ ra, các đơn vị khác đều không được mang bất kì vũ khí gì, nếu không tuân thủ thì chính là trọng tội.
Đến cái này, anh ta cũng phải cầu xin ba đưa cho anh ta.
Nhưng mà, đúng là không có viên đạn nào.
“Thật vậy sao?”
“Bây giờ tôi đi qua đó, anh cứ thử xem”
Nói xong, Vũ Hoàng Minh nhấc chân muốn đi về phía An Bình Văn.
Nhưng Tô Thanh Trúc lại mang vẻ mặt đầy căng thẳng cầm lấy tay anh.
“Đừng đi qua mà, em sợ…”
Cô sợ hãi, lỡ như bóp cò rồi, vậy thì…
Vũ Hoàng Minh khẽ mỉm cười: “Không có việc gì đâu.
”
Anh bước từng bước về phía An Bình Văn, trong mắt không có chút sợ hãi nào.
Tất cả mọi người ở đây đều nhìn chằm chằm vào Vũ Hoàng Minh, một đám mở to hai mắt mà quan sát.
Cái tên này, lá gan quả thật rất lớn.
Anh ta thật sự không sợ chết hay sao?
Có điều, hai tên vệ sĩ bị Sở Thanh Nam đánh kia đã lao lên phía trước, đứng chắn trước mặt An Bình Văn.
“Đứng lại!”
Một trong hai tên vệ sĩ quát lên một tiếng.
Chỉ có điều, Vũ Hoàng Minh lại không hề dừng lại, cứ từng bước từng tứng tiến về phía trước.
“Tôi bảo anh đứng lại!”
Khi cách Vũ Hoàng Minh chỉ có khoảng hai bước chân, hai tên vệ sĩ cùng lúc ra tay.
Nhưng mà nắm đấm hai tên đó còn chưa chạm vào được Vũ Hoàng Minh thì đã lập tức cảm nhận được một luồng sức mạnh to lớn giáng xuống đầu mình.
Toàn bộ thân thể trực tiếp bay ra ngoài, trước mắt như nổ đom đóm, suýt nữa thì ngất đi.
Nhìn thấy một màn như vậy, tất cả mọi người đều ngây ngần cả người.
Có…có chuyện gì xảy ra vậy?
Bọn họ đều không nhìn thấy rõ hai tên vệ sĩ kia bay ra ngoài như thế nào.
Ngay cả An Bình Văn cũng trợn tròn mắt, không thể tin nổi nhìn Vũ Hoàng Minh đứng trước mặt.
“Anh cứ nổ súng thử xem”
Khoé môi Vũ Hoàng Minh nhếch lên, hai tay đút vào trong túi.
“Anh.
.
Tôi nói cho anh biết, ba tôi chính là Hầu gia của thành phố Đà Nẵng, anh dám động vào tôi, có tin tôi sẽ…”