Chiến Long Quân Trở Lại


Lồi còn chưa nói xong, Vũ Hoàng Minh đã giơ tay giáng một cái tát xuống mặt anh ta.

“Bốp!”
Âm thanh cái tát vang dội bên tai mọi người.

Ngoài Sở Thanh Nam ra, hàm những người khác đều như sắp rơi xuống đất đến nơi.

Lá gan Vũ Hoàng Minh cũng lớn quá rồi, đến con trai Hầu gia cũng dám đánh?
Chẳng lẽ anh ta không sợ bị Hầu gia trả thù hay sao?
“Anh có biết, cái giá của việc chĩa súng vào tôi là gì không?”
Vũ Hoàng Minh nhếch miệng cười, trong mắt tràn đầy sự lạnh lẽo.

“Anh…”
An Bình Văn dù thế nào đi nữa cũng là con trai của Hầu gia, cũng đã từng luyện tập qua.

Giơ tay đấm về phía mặt Vũ Hoàng Minh.

Chỉ là, nắm tay anh ta vừa mới nâng lên đã bị Vũ Hoàng Minh bắt được.

“Còn muốn động thủ hay sao?”
“Bốp!”

Tay trái anh nắm lấy nắm đấm của An Bình Văn, tay phải lại tát một cái lên mặt anh ta.

Mắt thường cũng có thể nhìn thấy cả khuôn mặt anh ta đỏ bừng và sưng lên.

.

Các dấu tay đỏ hiện ra vô cùng rõ ràng.

ĐẠI “Tôi muốn giết anh!”
An Bình Văn vung cả nắm đấm, hung hăng đánh về phía xương sườn của Vũ Hoàng Minh.

Chỉ là, anh ta vẫn còn chưa thực hiện được.

“Răng rắc!”
Một tiếng nứt xương giòn giã vang lên.

Vũ Hoàng Minh chậm rãi hạ chân xuống: “Tôi nói rồi, đừng có mà gið thủ đoạn bẩn thỉu với tôi!”
Tay trái An Bình Văn đã bị anh ta đập đầu gối vào, trực tiếp gãy nát.

“AI”
Tiếng kêu thảm thiết như giết heo vang vọng trong sảnh tiệc.

Lặng ngắt như tờ.

Trong lòng mọi người đều đang run rầy.

Xong rồi: Lớn chuyện thật rồi.

Bọn họ có thể đều sắp toi đời rồi.

Ngay cả đồng tử của Hải Trung cũng co rút thật mạnh.

An Bình Văn chính là con trai Hầu gia đó, người này rốt cuộc là có thân phận địa vị thế nào, sao có thể nói đánh là đánh như vậy?
Còn đánh gãy tay anh ta, nếu Hầu gia trách tội.

Vậy những người này như bọn họ sao có thể chịu nổi được?
Thủy Trọng Hoa cũng toát mồ hôi lạnh, giở tay lau lau mồ hôi trên trán, trong lòng thầm nói toi đời rồi.


.

Võ Mạnh Thanh đứng ở một bên, đến thờ cũng không dám thở mạnh.

“Hôm nay, tôi không muốn xử lí anh.


“Nhưng mà, sau khi trở về, gửi lời của tôi đến ba anh, An Bình Nguyên đó, nói là tôi cho ông ta thời gian ba ngày để đến gặp tôi quỳ xuống nhận lỗi!”
“Bằng không, tự mình gánh lấy hậu quả!”
Vũ Hoàng Minh buông lỏng tay An Bình Văn ra, mặt mang ý cười mở miệng.

Lời vừa nói ra, trong lòng tất cả mọi người đều chấn động.

Bảo một Hầu gia đến quỳ xuống xin lỗi một đứa con rể nhà họ Tô sao?
Dùng mông để nghĩ cũng biết rằng, chuyện này không thể xảy ra được.

An Bình Văn buông một bàn tay xuống, ánh mắt tràn ngập tức giận nhìn chằm chằm Vũ Hoàng Minh.

“Được được được!”
“Tôi sẽ nói đúng sự thật với ba tôi, hi vọng anh có thể sớm chuẩn bị quan tài!”
“Bằng không, sẽ chết không có chỗ chôn đấy”
An Bình Văn mang theo vệ sĩ, rời đi trước mắt bao nhiêu người ở hội trường.

Mà Vũ Hoàng Minh giống như vừa làm một việc tầm thường không đáng kể, bế Dâu Tây lên: “Dâu Tây, có muốn ăn hải sản không nào?”
Dâu Tây đặt một ngón tay lên trên miệng, hai mắt tròn xoe lấp lánh: “Muốn ạ”
Nghe vậy, Vũ Hoàng Minh quay đầu nhìn về phía Thủy Trọng Hoa.


“Được rồi, có thể mang đồ ăn lên rồi.


Thủy Trọng Hoa vừa nghe, cả người run lên.

Vội vàng giơ tay lau đi mồ hôi lạnh trên mặt: “Vâng, mang…mang đồ ăn lên!”
Không chỉ có ông ta, mà tất cả những người có mặt tại sảnh lúc đó cũng đều sợ hãi.

Run run rầy rầy trở về vị trí ban đầu của bọn họ “Hoàng Minh, lần này anh thực sự gặp rắc rối nghiêm trọng rồi đấy.


Tô Thanh Trúc mặt đầy lo lắng, trong mắt tràn ngập ý tứ trách cứ.

Nhưng Vũ Hoàng Minh lại hð hững xua tay: “Không có việc gì đâu, chuyện nhỏ thôi mà.

Làm gì có chuyện nào mà người anh em của anh không xử lí được”
Tô Thanh Trúc nhìn tự do phóng khoáng kia của anh ta, lại không biết nên nói cái gì.

Ba ngày sau, Hầu gia sẽ thực sự đến tận cửa xin lỗi hay sao?a


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận