“Con muốn ăn gì nào? Ba đi mua cho nhé?”
Vũ Hoàng Minh nhìn Dâu Tây đang ngồi bên giường, anh mỉm cười.
Gương mặt hơi tái nhợt đã khôi phục lại chút hồng hào, tinh thần cũng tốt hơn nhiều.
“Ba ơi, con nhớ mẹ”
Dâu Tây ngồi ở mép giường, cúi đầu xuống, ngón tay nhỏ nghịch nghịch.
Vũ Hoàng Minh hít sâu một hơi.
Dâu Tây tỉnh lại đã được hai ngày rồi, hôm nay là ngày thứ ba.
Mà chính hôm nay cũng là ngày Tô Thanh Trúc phải kết hôn.
Địa điểm tổ chức tại khách sạn Vinh Hoa Thịnh Thế.
“Dâu Tây, giờ ba dẫn con đi tìm mẹ, được không nào?”
Vũ Hoàng Minh bế Dâu Tây lên, nhẹ nhàng vuốt cái mũi nhỏ của cô bé một cái.
Trong ánh mắt ngập tràn yêu thương.
“Được ạ, chắc chắn mẹ cũng đang rất nhớ con.
Dâu Tây vươn tay ôm cổ anh, nhẹ nhàng hôn lên má.
“Đi nào, chúng ta đi tìm mẹ thôi.
”
Chuyện Lưu Thanh Bằng kết hôn đã truyền khắp thành phố Minh Xuyên.
Hôm nay, có hàng chục chiếc ô tô hạng sang đi đến trước nhà họ Tô đón dâu.
Những dòng dõi gia đình khác nào có thể đặt đội hình kia lên bàn cân mà so sánh được.
Hôm nay đám cưới được tổ chức tại Vinh Hoa Thịnh Thế, một khách sạn sang trọng nhất ở Minh Xuyên.
Trước cửa lớn của khách sạn là một hàng dài những chiếc xe sang trọng.
Những người có thể tham dự hôn lễ của Minh Toàn đều là những nhân vật thuộc tầng lớp thượng lưu ở Minh Xuyên.
Những giám đốc của các tập đoàn lớn, những người đứng đầu trong cả dòng dõi, các cậu ấm, những người nhà quan chức mới là những nhân vật có thể đến dự ở đây.
Đủ loại nhân vật lớn ngồi trong sảnh hôn lễ.
LIEm Lưu Thanh Băng đứng trên sân khấu, tay cầm micro, nở một nụ cười tươi tắn.
“Cảm ơn mọi người đã đến tham dự lễ cưới của tôi.
Hôm nay là ngày trọng đại nhất trong cuộc đời tôi, hy vọng mọi người ở đây sẽ làm chứng cho hôn lễ này”
“Được!”
“Cậu Lưu không hổ là con rồng cháu tiên, thật Dưới sân khấu tấm tắc tâng bốc khen ngợi khiến Lưu Thanh Bằng rất vui vẻ.
Ngày quan trọng nhất trong cuộc đời sao?
Chết tiệt.
Kết hôn với Tô Thanh Trúc cũng chỉ để chiếm đoạt tài sản của nhà họ Tô mà thôi.
Về phần cô ta, cô ta chẳng qua chỉ là một món đồ chơi mà anh không hề coi trọng.
Vậy nhưng bề ngoài vẫn phải tỏ vẻ một người chồng hoàn mỹ mới được.
Ở đây không mấy ai không biết Lưu Thanh Bằng là một tên trăng hoa có tiếng chứ.
Anh ta sẽ cưới một cô gái đã có con riêng đấy à?
Đúng là một trò hài kinh điển của thế kỷ nha.
Anh ta chơi chán rồi, chỉ sợ sẽ tiện tay vứt cô gái ấy cho mấy tên thuộc hạ đùa giỡn mà thôi.
Tô Thanh Trúc mặc một chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi đứng cạnh Lưu Thanh Bằng, đầu trùm khăn lụa trắng.
Trong ánh mắt của cô là một nỗi tuyệt vọng khó nói thành lời.
Cô căn bản chưa từng nghĩ đến, ông và ba sẽ hợp tác với Lưu Thanh Bằng lừa gạt mình.
Chỉ cần đồng ý sẽ có ngay mười tỷ đồng, nhưng số tiền này, một đồng cũng không có phần cho cô.
Còn nói sau khi kết hôn sẽ cho cô sau.
Cô muốn trốn khỏi đây, nhưng nơi cô ở bị canh phòng rất nghiêm ngặt, có muốn chạy cũng chạy không thoát.
Kể từ ngày hợp đồng được ký kết, cô như một †ù nhân bị nhốt trong căn biệt thự rộng lớn, cô không thể đi khỏi đây nữa chứ đừng nói đến việc gặp con gái mình.
“Dâu Tây à, mẹ thật vô dụng quá, nếu có kiếp sau chắc chắn mẹ sế trở về bên con.
”
Tô Thanh Trúc đã chuẩn bị sẵn sàng, cô giấu một con dao gọt hoa quả trong tay áo.
Chỉ cần Lưu Thanh Bằng dám động cô, cô sẽ tự sát.
“Bây giờ, xin mời cô dâu và chú rể lên sân khấu”
Nương theo tiếng dẫn của MC, Lưu Thanh Bằng đi đến bên cạnh Tô Thanh Trúc.
Nói khẽ: “Đi thôi, chúng ta lên sân khấu nào”
Lời nói vừa dứt, tay phải vươn đến nắm lấy tay Tô Thanh Trúc.
Tuy nhiên, Tô Thanh Trúc đã nhanh chóng tránh sang một bên.
“Anh Bằng, tôi hy vọng anh sẽ làm theo những gì anh đã nói, sau khi chúng ta kết hôn, mười tỷ kia phải được gửi vào tài khoản của tôi.
Đây là suy nghĩ duy nhất của Tô Thanh Trúc khi quyết định kết hôn với Lưu Thanh Bằng, sau khi hôn lễ kết thúc phải có được mười tỷ.
Nếu như không lấy được, cô cũng không muốn sống nữa.
Ánh mắt Lưu Thanh Bằng chợt lạnh xuống, sau đó anh ta chỉ cười nói: “Yên tâm đi, chỉ có mười tỷ thôi, tôi lừa cô làm gì, vậy nhưng cô cũng phải phối hợp với tôi đúng không? Nếu để cho.
người ta nhìn ra thì mặt mũi của tôi còn ra cái dạng gì đây, hiểu không vậy hả?”
Tô Thanh Trúc không nói gì, lẳng lặng đi về phía trước.
Lưu Thanh Băng đi theo phía sau, sắc mặt có chút lạnh lùng.
Con khốn này, đến giờ này rồi mà vẫn còn ngông cuồng.
Đợi đến khi hoàn thành hôn lễ, tôi sẽ cho cô biết tôi đây lợi hại thế nào.
Về phần đứa con gái của cô, chắc hiện giờ đang trên đường xuống suối vàng rồi.
Nếu cô muốn tiền, tôi sẽ không cho cô một xu nào hết.
Về phần đứa nhỏ kia, nó sẽ không sống sót qua hôm nay đâu!
Khi cả hai bước đến giữa sân khấu, bên dưới vang lên những tràng pháo tay nồng nhiệt.
“Bây giờ, mời đôi vợ chồng son, một, lạy đất trời!”
MC bước sang một bên, nói vọng vào micro.
Lưu Thanh Bằng và Tô Thanh Trúc cùng bước đến trước sân khấu, hơi khom người cúi đầu.
Nhìn cánh cửa đóng chặt, Tô Thanh Trúc trên nặn ra một nụ cười đau khổ.
“Hai, lạy ba mẹ hai bên.
”
Ba mẹ của Lưu Thanh Bằng mỉm cười ngồi trên chiếc ghế đẩu lót hoa hồng.
Hai người cùng nhau đi đến trước mặt họ, khom người lạy một lần nữa.
“Cuối cùng, mời đôi vợ chồng son cúi đầu chào nhau, từ nay về sau kết duyên kết nợ, mãi mãi bên nhau!”
Theo lời dẫn của MC, Lưu Thanh Bằng cười rạng rỡ.
Con khốn, cô không thoát khỏi tôi được đâu.
Nhìn Tô Thanh Trúc đang đội khăn lụa màu trắng, trong mắt anh ta bắt đầu hiện lên những ý nghĩ xấu xa.
Trái tim Tô Thanh Trúc cũng bị nhấc bổng lên.
Cô không muốn, cô cũng không nguyện ý.
Cô không thể khom người cúi đầu lạy Lưu Thanh Bằng!
Nghĩ đến đây, cô năm chặt lấy con dao gọt hoa quả mà cô giấu trong tay áo.
Dù có chết cũng không bao giờ cúi đầu lạy hắn!
Trong trái tim cô, chỉ có duy nhất một người đàn ông là Vũ Hoàng Minh.
Đúng vào lúc sắp phải cúi người.
“Phanh!”
Một tiếng vang lớn làm mọi người dừng mọi chuyển động lại.
Ánh mắt họ đều nhìn về phía âm thanh ở cửa lớn.
Cửa đã mở.
Ở cửa có hai dáng người.
Người đàn ông cao lớn dắt tay một bé gái nhỏ.
Bóng hình cả hai đều bị ánh nắng kéo thật dài.