Không đến nửa giờ, rất nhiều công ty ở Vân Xuyên đều nhận được tin tức truyền đến từ tập đoàn An Văn.
Nội dung rất đơn giản, cắt đứt tất cả hợp tác với tập đoàn Tô thị, không có bất kỳ lý do gì.
Đây là chuẩn bị ép tập đoàn Tô thị về bước đường cùng mà.
Nhưng chỉ cần là tổng giám đốc tham gia bữa tiệc của các công ty kia, đều biết là chuyện như thế nào.
Đây hoàn toàn chính là chuyện trong dự đoán.
Kết quả là, những tổng giám đốc này đều thi nhau gọi điện thoại cho cấp dưới, để bọn họ đi hủy hợp đồng với tập đoàn Tô thị.
Tầng cao nhất tập đoàn nhà họ Võ.
Võ Quân cũng nhận được thông báo mà tập đoàn An Văn gửi đến.
Thế nhưng… anh ta cũng rất đắn đo.
Trong đầu của anh ta vẫn luôn quanh quần câu nói lúc Vũ Hoàng Minh rời đi.
“Nhà họ Mạc đã kết thúc!”
Mấy chữ này, giống như là khắc vào trong lòng anh ta, không thể quên đi được.
Bây giờ, An Diệp muốn nhằm vào nhà họ Tô, muốn tiêu diệt sạch sẽ.
Mặc dù đây là cạnh tranh trên thương trường, thế nhưng Vũ Hoàng Minh thật sự sẽ ngồi nhìn mặc kệ sao?
Hơn nữa, tập đoàn Thanh Vân lại hướng về tập đoàn Tô thi.
Nhưng vấn đề trí mạng cũng không phải là cái này.
Mà là Vũ Hoàng Minh có thể chống lại được sự trả thù của một hầu gia hay không.
Nếu có thể tiếp tục chống đỡ, mình không lựa chọn cắt đứt quan hệ hợp tác với nhà họ Tô, vậy sau này đương nhiên cũng sẽ không tìm mình gây phiền toái.
Nhưng nhưng nếu không thể tiếp tục chống đỡ, anh ta không cắt đứt hợp tác với nhà họ Tô, vậy sẽ phải đón nhận sự tức giận của tập đoàn An Văn.
Trong bỗng chốc, Võ Quân không biết lựa chọn thế nào.
Sau khi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng Võ Quân đã hạ quyết tâm.
Anh ta muốn cắt đứt tất cả hợp tác với nhà họ Tô.
Anh ta lấy điện thoại ra, gọi một cú điện thoại cho cấp dưới.
“Từ giờ trở đi, cắt đứt tất cả hợp tác với tập đoàn Tô thị, cũng… đòi bồi thường!”
Cúp điện thoại, Võ Quân dựa vào ghế, nhìn lên trần nhà.
Anh ta không biết quyết định này của mình có chính xác không, nhưng nhất định anh ta phải lựa chọn một cái.
Trong văn phòng của Tô Thanh Trúc.
Từng cuộc điện thoại liên tiếp gọi đến chỗ Không có chút bất ngờ nào, tất cả điện thoại đều là công ty nào đó muốn hủy hợp đồng với tập đoàn Tô thị.
Trên gương mặt xinh đẹp của cô có thêm một tầng mồ hôi mỏng.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Vì sao lại có nhiều công ty đột nhiên hủy hợp đồng như vậy!?”
Cô dựa vào ghế, trong mắt có chút mất tập trung.
Liền một lúc, khoảng chừng mười hai công ty muốn hủy hợp đồng với tập đoàn Tô thị.
Hơn nữa, lý do gì cũng có.
Quan trọng nhất chính là, những công ty này đều bắt tập đoàn Tô thị của cô bồi thường số tiền vi phạm hợp đồng rất lớn!
Với tài chính của tập đoàn Tô thị bây gið mà nói, hoàn toàn không đủ.
Cho dù là bán hết toàn bộ tập đoàn Tô thị, cũng đều không đủ để bồi thường.
“Reng reng reng!”
Lại một cuộc điện thoại gọi tới.
“Alo?”
Tô Thanh Trúc có chút mỏi mệt nhận lấy điện thoại.
“Xin hỏi, là tổng giám đốc Tô sao?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng đàn ông từ tính.
“Là tôi, xin hỏi anh là…”
Tô Thanh Trúc hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt trạng thái của mình.
“Tôi là giám đốc Vạn Đặc của tập đoàn Võ thị, bởi vì chất lượng sản phẩm của quý công ty không phù hợp với yêu cầu của công ty tôi, bây giờ công ty tôi muốn đơn phương hủy bỏ hợp đồng, cũng dựa gấp ba lần giá cả theo đơn đặt hàng, phí bồi thường vi phạm hợp đồng tổng cộng là 1134 tỷ đồng, đã gửi giấy tờ đến quý công ty rồi, xin để ý nhận”
“Tút tút tút!”
Không cho Tô Thanh Trúc bất kì cơ hội hỏi thăm gì, điện thoại đã bị dập máy.
Cả người Tô Thanh Trúc sững sð ngay tại chỗ, điện thoại rơi khỏi tay cô.
Nhà họ Võ, cũng muốn hủy bỏ hợp đồng?
Phí bồi thường vi phạm hợp đồng cao 1134 tỷ đồng!