Chiến Long Quân Trở Lại


Tô Thanh Trúc vác cơ thể mỏi mệt về đến nhà.

Hai mắt thất thần ngồi trên ghế.

“Mẹ đã về rồi!”
Vẻ mặt Minh Trúc tràn đầy vui vẻ nhào vào trong lòng Tô Thanh Trúc, trong tay còn cầm một bông hoa hồng nhỏ.

“Mẹ nhìn này, đây là bông hoa hồng nhỏ hôm nay cô giáo phát cho con, nói biểu hiện của con ở trường rất ngoan đấy.


Tô Thanh Trúc có chút chật vật, cố nặn ra vẻ tươi cười, nhẹ nhàng sờ lên cái đầu nhỏ của Minh Trúc.

“Minh Trúc thật ngoan!”
Dường như phát hiện vẻ mặt của mẹ có chút không dễ nhìn, Minh Trúc buông hoa hồng xuống, chu miệng nhỏ, quay đầu nhìn cô.

“Mẹ ơi, mẹ sao vậy? Có phải Minh Trúc làm không đúng chỗ nào hay không?”
Tô Thanh Trúc nghe xong, lập tức tỉnh táo lại.

Cô mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Minh Trúc, “Không có, mẹ rất vui vẻ đấy chứ, Minh Trúc thật giỏi, còn nhận được hoa hồng nữa!”

Nhìn thấy mẹ mình lộ ra nụ cười, lúc này Minh Trúc mới vui vẻ cảm hoa hồng chạy vào trong phòng trước.

Đúng lúc này, Vũ Hoàng Minh mặc tạp dề từ phòng bếp đi ra, trong tay còn bưng hai đĩa thức « ăn.

Trứng tráng cà chua, sườn kho.

“Ăn cơm nào”
Đặt thức ăn lên bàn, Vũ Hoàng Minh mới cời tạp dề để ở một bên.

Anh quay đầu nhìn về phía Tô Thanh Trúc, lại phát hiện sắc mặt của cô có chút không dễ nhìn.

“Thanh Trúc, sao vậy?”
Nghe vậy, Tô Thanh Trúc lắc đầu, cố nặn ra vẻ tươi cười.

“Không có việc gì, chỉ là có chút mệt mỏi.


Vũ Hoàng Minh thấy thế, cũng không hỏi nhiều.

Lúc ăn cơm, Minh Trúc còn cố ý gắp một miếng xương sườn cho Tô Thanh Trúc.

“Mẹ đã vất vả rồi, ăn thịt đi.


Tô Thanh Trúc mỉm cười, trong mắt lại rất đắng chát.

Cô cảm giác, có lẽ cuộc sống như vậy sẽ không tiếp tục được bao lâu.

Lần này, sợ là toàn bộ tập đoàn Tô thị đã xong rồi.

Ngoại trừ tập đoàn Vân Thương, tập đoàn Thủy thị, gần như tất cả công ty ð Vân Xuyên đều hủy hợp đồng với tập đoàn Tô thị.

Vũ Hoàng Minh phát hiện ra được ánh mắt của Tô Thanh Trúc có chút không đúng, liền biết công ty đã xảy ra chuyện.

Nhưng mà chờ ăn cơm xong rồi nói.


Ăn cơm tối xong, Vũ Hoàng Minh chơi với Minh Trúc một lúc, cô nhóc này cũng đã mệt mỏi.

Tô Thanh Trúc tắm cho cô bé, ôm Minh Trúc lên trên giường, đắp kín chăn cho cô bé đi ngủ.

Trờ lại phòng khách, Vũ Hoàng Minh đã châm một điếu thuốc, đang đứng hút.

“Sao anh còn chưa nghỉ ngơi?”
Tô Thanh Trúc mỉm cười đắng chát.

Vũ Hoàng Minh mỉm cười, “Có việc gì mà không muốn nói một chút với anh sao?”
“Em „“
Cô không biết nên nói thế nào.

Có thể là cô không muốn lại để cho Vũ Hoàng Minh làm phiền người bạn kia của anh ~ nữa.

“Hoàng Minh, em có thể nói cho anh, nhưng anh không thể làm phiền người bạn kia của anh nữa, có được không?”
Vũ Hoàng Minh mỉm cười, thật ra, cho dù Tô Thanh Trúc không nói, anh cũng có thể tra ra được.

Chỉ là, anh muốn để chính miệng Tô Thanh Trúc nói cho anh biết hơn.

“Được, anh đáp ứng em, không làm phiền người bạn kia của anh”
Nhận được câu trả lời khẳng định của Vũ Hoàng Minh, lúc này Tô Thanh Trúc mới thở dài một hơi.

“Có lẽ tập đoàn Tô thị sắp phá sản, hơn nữa, là táng gia bại sản.



“Toàn bộ Vân Xuyên, ngoại trừ công ty của tổng giám đốc Sở và tổng giám đốc Thủy không hủy hợp đồng với chúng ta ra, các công ty của những gia tộc lớn khác, gần như vào một ngày hôm nay, đều đưa ra yêu cầu hủy hợp đồng với tập đoàn Tô thị”
“Anh đánh giá đại khái một chút, phí bồi thường vi phạm hợp đồng tổng cộng ít nhất… ba nghìn năm trăm tỷ trở lên!”
Lúc nói ra con số này, thân thể mềm mại của Tô Thanh Trúc khẽ run lên.

Ba nghìn năm trăm tỷ, cho dù bán toàn bộ tập đoàn Tô thị, cộng thêm tiền đầu tư của nhà họ Thủy gia và tập đoàn Vân Thanh trước đó, cũng còn thiếu tầm một nghìn tỷ!
Nghe được câu này, sắc mặt của Vũ Hoàng Minh trầm xuống.

Chuyện này rất kỳ quặc.

Trong vòng một ngày, nhiều công ty yêu cầu hủy bỏ hợp đồng như vậy.

Xem ra, là có người ở trong bóng tối yêu “Ba nghìn năm trăm tỷ sao?”
“Không tính là nhiều lắm”
Vũ Hoàng Minh phun ra một làn khói thuốc, che khuất biểu cảm trên mặt anh.

“Như vậy mà còn không nhiều sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận