An Diệp choáng váng.
An Trấn cũng ngây ra rồi.
Tay không bắt lấy viên đạn?
Đây là đang diễn trò sao?
An Trấn có chút không dám tin, dùng sức dụi hai mắt, lại phát hiện hết thảy những việc đang diễn ra trước mắt đều là thật sự.
Ông ta xuống một ngụm nước bọt, gắt gao chằm chằm vào Vũ Hoàng Minh.
Mà Trần Văn, mồ hôi lạnh đã sớm tuôn ra, từ trên ghế salon đứng lên.
Trong ánh mắt chứa đầy kinh ngạc và hoảng sợ đan xen của An Trấn, “phịch” một tiếng quỳ trên mặt đất.
“Thuộc hạ Trần Văn, bái kiến đại nhân!”
Vũ Hoàng Minh mỉm cười, thuận tiện ném xuống viên đạn trong tay, nhìn về phía Trần Văn.
“Được rồi, ở đây không có chuyện của ông, đứng sang một bên đi.
”
Nhận được cho phép của Vũ Hoàng Minh, Trần Văn nơm nớp lo sợ, run run đứng dậy, đi tới sau lưng Vũ Hoàng Minh.
Về phần An Diệp và An Trấn, hai ba con cũng đã sớm luống cuống hoảng hốt.
“Mày… mày là ai?”
Hai tay cầm súng của An Diệp hiện tại đang run rẩy, sơ xuất một chút, súng trong tay sẽ trực tiếp rơi trên mặt đất.
Anh ta đang định xoay người lại để nhặt, thế nhưng mà thân thể vừa cử động, vài khẩu súng hạng nặng đã trực tiếp chĩa vào ót anh ta.
Vũ Hoàng Minh trên nâng khóe miệng, nhìn An Diệp.
“Một người thường mà cũng dám sử dụng vũ khí nóng, chậc chậc, lá gan thực sự không nhỏ!”
“Trương Hải Long, một người thường nổ súng với người khác là tội gì?”
Sắc mặt Trương Hải Long vô cùng lạnh lùng mở miệng nói: “Tội chết!”
Thời điểm nghe thấy hai từ tội chết, thân thể An Diệp run rẩy một cái!
Mở to hai mắt nhìn vào Vũ Hoàng Minh, giận dữ hét: “Tao không phải người thường! Tao là con trai của Hầu gia!”
Vũ Hoàng Minh cũng không để ý gì đến anh ta, trái lại đem ánh mắt rơi đến trên người An Trấn.
“An Trấn Hầu gia đúng không, ông đến nói xem, con trai của ông có phải là người thường hay không!”
Đối mặt vấn đề của anh, sắc mặt An Trấn lúc trắng lúc xanh.
Bắc Sơn có một thiết lệnh, đó chính là thiên tử phạm pháp tội như thứ dân!
Tuy nhiên, bọn họ có thể lên làm Hầu gia đều dựa vào vô số thành tích mà họ có được.
Nhưng thành tích này cũng không chống đỡ đượ!
c Huống chỉ, đây là của ông ta đấy, chứ không phải của con của ông ta.
“Vâng H An Trấn gian nan nói ra một chữ.
Sau một lúc, sắc mặt Vũ Hoàng Minh phát lạnh!
“Kéo ra ngoài đập chết cho tôi!”
VùI Lập tức hai binh sĩ nhanh chóng đi đến, đưa tay bắt lấy An Diệp.
Thế nhưng An Trấn làm sao có thể trơ mắt ếch ra nhìn con trai của mình bị người ta bắt đi.
“Cút ngay cho tôi!”
Ông ta bước một bước dài, tung ra hai cú đấm, hướng về phía binh sĩ!
Thực lực của hai binh sĩ cũng không mạnh như ông ta, mắt nhìn thấy sẽ bị một quyền này làm cho mất mạng, Trương Hải Long hành động!
Một bên kéo hai binh sĩ ra, lại để cho bọn họ tránh né một quyền trí mạng này.
Thừa cơ hội này, An Trấn một tay nhấc con mình lên, đặt ở phía sau lưng.
“Ba ba bat”
“Đúng là ba con tình thâm!”
Vũ Hoàng Minh vỗ tay, cười ha ha.
Thế nhưng mà, nụ cười của anh gần như phát lạnh!
“Ông cũng đã biết, thiên tử phạm pháp tội như thứ dân?”
“Nó chết chắc rồi!”
“Tôi nói, quân chủ có đến cũng cứu không được nó!”
“Kẻ trái lệnh, trảm!”
Trương Hải Long nghe xong, hai mắt đột nhiên trợn to.
Bước nhanh một bước đến phía trước, tung một quyền về phía An Trấn!
Bất động như núi, động như sấm rền! Anh ta đã không ra tay thì thôi, ra tay một cái thì như sấm rần.
“CútI”
An Trấn nổi giận gầm lên một tiếng, đưa tay đỡ một quyền này.
Nhưng, đối mặt Trương Hải Long, ông ta vẫn quá yếu.
“Phanh!”
Một âm thanh nặng nề thanh âm vang lên.
An Trấn cả đầu cánh tay đều bị một quyền này đánh rớt xuống, xương ngón tay đứt gãy thành từng khúc.
Trương Hải Long đưa tay, muốn bắt lấy An Diệp.
Thế nhưng mà, An Trấn cũng không thể đứng nhìn.
Nâng chân phải lên tung ra một cú đá nghiêng, tiếng xé gió vang lên.