Sắc mặt của mọi người đều có nét không thoải mái.
Chỉ có Vũ Hoàng Minh thản nhiên đứng bên cạnh Tô Thanh Trúc, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Những gì trong bản tài liệu đó, bọn họ đều đã xem qua rồi.
Không có nhầm lẫn nào, nhưng những người có liên quan đều đã được đánh dấu ra.
Tô Thanh Trúc đứng lên, nhìn Tô Thanh Mai và trưởng phòng tài vụ.
“Thanh Mai, giám đốc Lý, hai người hãy giải thích rõ ràng cho tôi!”
Ngữ khí và vẻ mặt cô vô cùng nghiêm túc.
Tô Thanh Mai và giám đốc Lý lộ ra vẻ sợ sệt, đến bước này, họ biết rằng những thứ kia là thật rồi.
Nhưng họ vẫn không hiểu Vũ Hoàng Minh có được nó ở đâu.
“Tô Thanh Trúc, coi như là thật đi thì cũng có làm sao? Cùng lắm thì tôi bồi thường cho công ty là được rồi!”
“Hơn nữa khi ông còn sống, ông cũng nhắm mắt cho qua, cô nghĩ rằng ông không biết hay Sao?”
“Những người ở đây ai mà không làm qua chứ?”
Tô Thanh Mai to tiếng, hung dữ với mọi người.
Vừa dứt lời, ngay đến Tô Cao Cường cũng thay đổi thái độ “Tô Thanh Mai! Con nói linh tỉnh cái gì thế?”
“Chúng tôi không tham ô tiền của công ty.
”
“Chính là cô, cô lấy tiền công ty, còn muốn lôi cả bọn tôi vào.
”
Hết người này đến người kia lao đến giải thích, chứng minh mình trong sạch.
Nhưng Thanh Trúc chỉ cười nhạt.
“Vậy các người có dám thề rằng nếu các người tham ô, ra khỏi đây sẽ bị xe tông chết không?”
Ai làm chuyện đó ở đây thì tự người đó trong lòng biết rõ.
Bọn họ không chịu thừa nhận cũng không sao, chỉ cần Tô Thanh Trúc điều tra kỹ hơn thì sẽ tìm ra chân tướng thôi.
Vì vậy họ không nói rõ là để xem Tô Thanh Trúc sẽ xử lý ra sao.
“Im miệng hết cho tôi!”
Tô Thanh Trúc cuối cùng cũng không chịu được, thất vọng nhìn mọi người.
“Các người, thật đáng hổ thẹn với sự tín nhiệm của ông!”
“Nhưng niệm tình các người đã cống hiến cho nhà họ Tô, tôi không muốn đề các người bị phiền phức, thế nên hãy từ chức đi.
”
Cả phòng họp bỗng nhiên im lặng.
Vũ Hoàng Minh thấy mọi người đều yên tĩnh liền cười nhẹ.
“Sao vậy? Không muốn từ chức?”
“Hay là tôi gọi điện cho cảnh sát tới điều tra nhé?”
Vừa dứt lời, trường phòng Lý bỗng bật dậy.
Vẻ mặt đầy sự ăn năn: “Xin lỗi chủ tịch Tô, tôi nhận lỗi, tôi xin từ chức, hy vọng tập đoàn Tô thị dưới sự lãnh đạo của cô sẽ ngày càng phát triển”
Nói xong, anh ta rời khỏi phòng họp.
Sau khi anh ta nói, những người đã tham ô còn lại lần lượt đứng lên.
Mỗi người có một lý do, nhưng chung quy lại đều là từ chức.
Cuối cùng trong phòng họp chỉ còn lại người nhà họ Tô và Vũ Hoàng Minh.
“Ôi, ta già rồi, tập đoàn Tô thị đều giao lại cho các con, ngày mai ta cũng không đến nữa.
”
Tô Cao Cường đứng lên, hướng ra cửa định đi.
Bởi vì ông ta cũng muốn đi.
Ông ta lạm dụng công quỹ, không chỉ mấy chục tỷ mà lên đến hàng trăm tỷ!
Một khi đã bị phát hiện, dù cho ông ta là ba của Tô Thanh Trúc đi nữa thì cũng không tránh được phải ngồi tù mấy năm.
“Ba à, ba hoảng loạn gì thế?”
“Lễ nào ba động vào công quỹ không thành công hay sao?”
Vũ Hoàng Minh ít nói, nhưng một khi cất lời lại khiến người ta kinh ngạc.
Không chỉ riêng Tô Thanh Trúc, tất cả người nhà họ Tô đều trợn trừng mắt.
Là giám đốc của tập đoàn Tô thị vậy mà Tô Cao Cường lại động vào công quỹ.
Chẳng lẽ ông ấy không biết tội tham ô lớn như thế nào sao?