Trên con đường núi, một chiếc xe địa hình đang chạy với vận tốc không đổi.
Vũ Hoàng Minh ngồi trong xe nhìn cảnh vật lướt qua cửa sổ.
Anh đã không trở lại đây trong nhiều năm.
Phong cảnh nơi đây vẫn như xưa, không có nhiều thay đổi.
Từ Vân Xuyên đến thôn làng phải mất ít nhất ba giờ lái xe.
“Cậu Minh, đây có phải là nơi anh đã từng ờ?”
Trương Hải Long vừa lái xe vừa ngắm quang cảnh xung quanh.
Không quá lời khi nói rằng đây là nơi tuyệt vời nhất mà anh ta từng thấy.
Không ô nhiễm, không nhà máy.
Ngay cả những phương tiện đang chạy trên đường cũng ít đến đáng thương.
Lái xe gần một tiếng đồng hồ, anh mới gặp được hai chiếc xe.
“Ừm, đây chính là nơi tôi từng sống”
Vũ Hoàng Minh thở dài một hơi, nhưng trong lòng càng thêm căng thẳng.
Không biết chuyện gì đã xảy ra với chú Đông Hưng, chú Nam Hoàng và chú Ma Tâm.
Lâu như vậy mới trở lại đây khi họ nhìn thấy anh có phải sẽ mắng nhiếc anh một trận không?
Nghĩ đến đây, khóe miệng Vũ Hoàng Minh bất giác nở nụ cười.
“Cậu Minh, thực ra thì tôi luôn có một câu muốn hỏi anh”
Khi Trương Hải Long nói câu này, anh ta có chút ngại.
Trên mặt anh ta là một nụ cười thật thà.
“Sao vậy?”
“Cậu theo tôi lâu như vậy rồi, không lẽ tôi lại không nói cho cậu biết sao?”
Vũ Hoàng Minh bật cười.
Trương Hải Long là vậy, đôi khi anh ta rất đơn giản, nhưng khi ra trận, chắc chắn là một chiến binh sắt thép.
“Cậu Minh, tôi chỉ muốn hỏi khả năng anh có hiện tại là được học từ ai?”
Trương Hải Long nhớ rõ khi cậu Minh lần đầu nhập ngũ, anh đã là một tay cừ khôi!
Cái đầu chính xác đó, sức mạnh đó, cho dù là Vương gia cũng không phải đối thủ.
Cộng thêm nhiều năm khổ luyện này, sức mạnh của anh lại càng không phải nói.
Vũ Hoàng Minh cười nhẹ, châm một điếu thuốc: “Rất tò mò sao?”
“Đương nhiên, tôi cảm thấy trong Tam Vương, anh là người có thực lực mạnh nhất.
”
Trương Hải Long mạnh mẽ gật đầu, trong mắt tràn đầy chờ mong.
“Thực ra sức mạnh của tôi là do các chú trong làng truyền dạy”.
“Từ khi còn nhỏ tôi đã sống với những người chú đó.
Trong khi nuôi tôi, họ cũng dạy tôi rất nhiều võ công”
Nói đến đây, trong mắt Vũ Hoàng Minh hiện lên một chút hoài niệm.
Kể từ khi còn nhỏ, anh đã sống cùng chú Đông Hưng.
Người trong làng không hề keo kiệt với anh, chỉ cần họ có miếng ăn là anh cũng sẽ có.
Mỗi khi ăn xong, dù là chú Đông Hưng, chú Nam Hoàng hay chú Ma Tâm, họ đều sẽ dạy anh một chút võ công.
Mỗi khi không làm tốt, anh đều sẽ bị họ trừng phạt.
Thật lòng thì Vũ Hoàng Minh vô cùng biết ơn họ.
Nhất là khi anh vào đại học, cả làng đã góp tiền đóng học phí và sinh hoạt bốn năm cho anh.
Không nhiều, vỏn vẹn một trăm bảy mươi triệu!
Tuy nhiên, Vũ Hoàng Minh biết rất rõ đây là học phí mà họ bán thức ăn để đóng cho anh.
Anh đã từng thể trong lòng rằng chỉ cần cuộc sống của anh tốt thì nhất định cũng phải cho các chú cuộc sống thật tốt.
Nhưng anh chưa bao gið nghĩ tới khi giặc đến xâm lược, anh lại xông pha vào quân đội không chút do dự.
Khi anh trở về, đã gần bảy năm trôi qua.
Nghĩ đến đây, Vũ Hoàng Minh hai mắt đỏ lên, nước mắt như muốn tuôn ra.
Trương Hải Long nhìn thấy cảnh này cũng không nói gì.
Anh ta là một trong số ít những người biết về nguồn gốc của cậu Minh.
“Cậu Minh, sắp tới rồi phải không ạ?”
Trương Hải Long đột ngột dừng xe vì phía trước không có đường.
Chỉ có một “bia đá” sừng sững bên đường.
Bên cạnh còn có một ngôi miếu nhỏ bằng đất.
Vũ Hoàng Minh thu lại sự thất thần, anh xuống xe, nhìn “bia đá” và ngôi miếu nhỏ quen thuộc, trên mặt nở nụ cười.
“Đi thôi.
”