Anh đưa Trương Hải Long đi sâu vào con đường nhỏ.
Nhưng càng bước vào sắc mặt Vũ Hoàng Minh lại càng lạnh lẽo!
Đột nhiên, anh dừng lại.
Với tay vào trong đám cỏ và tìm thấy một vỏ đạn.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Trương Hải Long cũng chợt lạnh.
“Cậu Minh, đây là đạn của súng tiểu liên PG3I”
Anh ta cũng không nghĩ tới tại sao một vỏ đạn lại xuất hiện ở một ngôi làng trong vùng núi hẻo lánh như vậy.
Vũ Hoàng Minh không nói gì, nhưng sát khí uy nghiêm trên người anh khiến Trương Hải Long toát mồ hôi!
“Cho dù là ai! Lên trời xuống đất, ai động đến người thân của ta, giết không thương tiếc!”
Bóng dáng anh vụt sáng và lao về phía thôn làng!
Trương Hải Long thấy vậy cũng nhanh chóng chạy theo.
Vài phút sau, khi Vũ Hoàng Minh và Trương Hải Long xuất hiện đến đây, họ đều sững sờ.
Ở đây nào có làng xóm gì, chỉ còn lại một đống đổ nát.
Đâu đâu cũng là nhà sập và dấu tích của bom đạn.
Cỏ dại mọc um tùm, vừa nhìn là có thể thấy đã lâu lắm rồi.
“Bịch!” một tiếng, Vũ Hoàng Minh quỳ trên mặt đất, hai mắt đỏ như máu.
“Aaal”
Anh ngước mắt lên trời gầm thét, âm thanh như sấm vang trời đó lao thẳng vào bầu trời.
Trương Hải Long ở bên cạnh không nhịn được trực tiếp lùi về sau mấy mét.
Rất lâu sau, cuối cùng Vũ Hoàng Minh cũng bình tĩnh lại.
Anh từ từ đứng dậy, nhìn đống đổ nát trước « mật.
“Được! Được lắm”
“Tao không quan tâm mày là ai, kiếp này mày nhất định phải chết!”
Từng từ từng câu như đang nói với không khí.
Nhưng Trương Hải Long có thể cảm nhận được sát khí khiến người ta lạnh gáy trên người Vũ Hoàng Minh.
“Cậu Minh, để tôi gọi điện thoại bảo…”
Anh ta chưa kịp nói xong thì đã bị cắt ngang.
“Không cần, cậu ở đây trông, tôi tự mình đi vào xem xét.
”
Trương Hải Long còn muốn nói gì đó, nhưng Vũ Hoàng Minh đã đi xa.
Nhìn bóng lưng của Vũ Hoàng Minh, Trương Hải Long chỉ có thể im lặng.
Bước trên nền đất đồ nát, tâm trạng của Vũ Hoàng Minh ngày càng nặng nề.
Bàn tay nắm chặt, thậm chí những chiếc móng tay ăn sâu vào da thịt.
Khiến máu chảy ra mà không hề hay biết, Trên mặt đất có một số vết máu khô, còn có cả những vỏ đạn rơi vãi.
Thế nhưng lại không thấy xác chết nào.
Làng Cổ Kiếm không hề lớn.
Cả làng chỉ có hơn vài chục hộ.
Anh đứng giữa làng, nhìn cảnh hoang tàn xung quanh.
“Có ai không?”
Vũ Hoàng Minh nhẹ nhàng nói một câu.
Tuy nhiên, ngoại trừ những cơn gió nhẹ thì không ai đáp lại.
“Bác Đông Hưng, bác Nam Hoàng, bác Ma Tâm, anh Hải, em Thương…”
Anh gọi hết cái tên này đến cái tên khác.
“Mọi người yên tâm, cho dù là ai, con cũng sẽ khiến gã ta nợ máu phải trả bằng máu!”
“Mối thù này, con sẽ giúp mọi người báo!”
Thế nhưng chính vào lúc này.
Trương Hải Long ở phía xa kêu lên: “Cậu Minh, có phát hiện mới!”
Vũ Hoàng Minh toàn thân run lên, bay về phía Trương Hải Long.
Khi đến bên cạnh Trương Hải Long, sắc mặt Vũ Hoàng Minh trầm xuống.
“Phát hiện cái gì?”
Trương Hải Long không chần chừ, giơ tay lên chỉ về sườn núi phía xa.
“Cậu Minh, nhìn kìa! Đó có phải là khỏi lửa nấu ăn không?”
Vũ Hoàng Minh ngẩng đầu lên, kích động khiến toàn thân run rầy.
“Là chú mất trí! Là chú ấy, chắc chắn là chú ấy!”
Khoảng một giây tiếp theo, Vũ Hoàng Minh điên cuồng chay về phía nơi có khói bốc lên…