Trong sân của biệt thự, khá nhiều xác chết đã nằm la liệt.
Cả người Hứa Mạnh đẫm máu, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt!
Trên ngực ông ta có một vết thương sâu, máu chảy ròng ròng.
Cánh tay trái cũng bị một viên đạn xuyên qua, chỉ còn lại tay phải có thể cử động.
Về phần Trần Văn, ông ta đã bị thương nặng, bất tỉnh nằm trên mặt đất.
Xung quanh là xác của đám bảo vệ, trong đó còn có mấy tên đàn ông lực lưỡng do tên kia đem tới.
Còn với người đàn ông, anh ta cũng không dễ chịu.
Một tay đã bị Hứa Mạnh đánh gãy, trên chân còn có một vết thương dài, lộ rõ cả xương!
Anh ta không ngờ bên cạnh Trần Văn lại có một cao thủ như vậy!
Đúng ra thì một cao thủ như vậy hoàn toàn không nên có mặt ở đây.
“Tôi và anh mỗi người lùi một bước, anh thả tôi đi, tôi sẽ không quấy rầy các người nữa!”
Cuối cùng người đàn ông cũng thỏa hiệp, tiếp tục như vậy chỉ thiệt cho cả đôi bên, không ai có thể tốt đẹp.
“Không thể nào!”
Ngay khi người đàn ông đó nói xong, Hứa Mạnh liền xông lên.
Con dao găm trên tay anh chém dữ dội vào cổ người đàn ông, nhưng anh ta không có ý định chiến đấu sống chết với anh.
Vậy mà lại quay người trèo lên xel Nhưng Hứa Mạnh sao có thể để anh ta rời đi dễ dàng như vậy.
Lúc trước cậu Minh đã nói với anh ta rằng nếu ai muốn giết Trần Văn thì nhất định phải giữ lại!
“Chết đi!”
Hứa Mạnh giận dữ hét lên rồi tăng tốc độ.
Còn người đàn ông đó thì không ngð Hứa Mạnh lại liều mạng như vậy, ngay lập tức muốn đánh trả.
Dao của hai người đều đâm vào ngực đối phương!
Cuối cùng, thân thể của người đàn ông dần ngã xuống đất, ánh mắt mất đi ý thức.
Nhưng Hứa Mạnh lại nở một nụ cười nhẹ.
Bởi vì… anh ta khác với người thường.
Nội tạng của anh ta nằm ở bên phải chứ không phải bên trái.
Nhát đâm này không giết được anh ta.
Tuy nhiên, anh ta mất quá nhiều máu nên đã ngã xuống đất.
Nhưng anh ta vẫn có thể lấy điện thoại trong túi ra và bấm một dãy số.
Làng Cổ Kiếm, phía sau lưng chừng núi.
Vũ Hoàng Minh khựng lại, nghe thấy tiếng động bên trong, trong lòng anh ta liền cảm thấy ấm áp.
Đó là ông chú điên, đúng vậy!
Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của anh ta vang lên.
Anh ta lấy nó ra, sắc mặt không thay đổi.
“Alo?”
“Cậu Minh, tất… tất cả đã được giải quyết, nhưng đều đã bị tôi… bị tôi giết rồi, tôi…”
Chưa kịp nói xong thì đầu dây bên kia đã không còn âm thanh.
“Hứa Mạnh!?”
“Hứa Mạnh!”
Vũ Hoàng Minh hét lên hai tiếng thì liền biết đã xảy ra chuyện gì đó.
Anh cúp máy, gọi cho Sở Thanh Nam.
“Alo, cậu Minh?”
“Mau đến biệt thự của Trần Văn, Hứa Mạnh đã xảy ra chuyện! Mau lên!”
Nói xong, anh liền cúp điện thoại.
Cương mặt anh lạnh như băng, mọi chuyện xảy ra liên tiếp.
Chuyện ở đây còn chưa biết mà bên đó đã xảy ra chuyện rồi.
Anh hít một hơi thật sâu, bước vào sân của ngôi nhà tranh này.
“Minh phải không con?”
Đột nhiên, một giọng nói già nua từ trong phòng vang lên.
“Chú điên, con… con về rồi đây.
”
Giọng nói Vũ Hoàng Minh run run, anh bước từng bước vào trong nhà.
Vừa bước tới cửa, hai chân run rầy quỳ xuống cửa kêu “bịch” một tiếng.
Trong nhà, một ông già với mái tóc bạc phơ đang ngồi trên mặt đất.