“Cái xe kia, công ty của các cô còn bao nhiêu xe?”
Nhìn thoáng qua, cũng chỉ ưng chiếc này, còn những chiếc xe khác ở trong mắt Vũ Hoàng Minh đều rất bình thường.
“Hà?”
“Thưa anh, anh vừa mới nói cái gì? Tôi không nghe rõ, phiền anh nói lại lần nữa được không?”
Tiểu Lệ cho rằng mình nghe nhầm, hai mắt mở to hỏi lại.
“Tôi nói, công ty của cô còn bao nhiêu chiếc xe này?”
Ngơ ngá!
cTiểu Lệ lờ mờ không biết gì.
Điều này có vẻ hơi khác so với những gì mình nghĩ.
Không phải là nên hỏi giá trước à?
“Thưa anh, đây là chiếc xe duy nhất ở Vân Xuyên.
”
Vẻ mặt của Tiểu Lệ có chút xấu hổ, đây là bảo vật của cửa hàng bọn họ.
Một siêu xe thể thao trị giá mấy chục tỷ!
Mặc dù người có tiền rất nhiều, nhưng ở một thành phố nhỏ như Vân Xuyên này, không ai lại tiêu nhiều tiền như vậy để mua loại xe này.
Ở các thành phố lớn khác, loại xe này không phổ biến lắm, nhưng cũng có.
“Chỉ có một cái thôi à?”
“Giá bao nhiêu?”
Chân mày của Vũ Hoàng Minh hơi nhíu lại, tựa hồ có chút không hài lòng.
Một cái xe làm sao mà đủ?
“Chiếc xe này là báu vật của cửa hàng chúng tôi, giá sàn khoảng bốn mươi hai tỷ đồng.
”
Tiểu Lệ tò mò nhìn người đàn ông rất bình thường ở trước mặt cô.
Chiếc xe địa hình mà người này vừa rồi lái đến thậm chí còn không có biển báo, nhiều nhất cũng chỉ một triệu đô.
Nhưng, nghe giọng điệu của anh thì có vẻ như anh đang muốn mua siêu xe trị giá hơn chục triệu đô này.
Điều này có vẻ là không thực tế lắm?
“Ù không đắt lắm.
”
Vừa dứt lời, ánh mắt của mấy người bán hàng bên cạnh đột nhiên đảo qua.
Không đắt?
Người đàn ông này đang đùa à?
Ở Vân Xuyên, rất ít người lái chiếc xe thể thao trị giá hơn ba mươi lăm tỷ đồng.
Một nữ nhân viên bán hàng trang điểm đậm cười với Tiểu Lệ: “Tiểu Lệ à, tôi đã thấy rất nhiều người giả ngu rồi, cô đừng có mà ngu ngốc bị người ta lừa ngủ nha!”
Lời nói bâng quơ không khỏi khiến những vị khách bên cạnh bật cười.
Mọi người trong kinh doanh đều biết các quy tắc này.
Nếu muốn những người giàu có trả tiền cho chiếc xe sang trọng này, những nữ nhân viên bán hàng nhất định phải trả giá.
Hơn nữa, bọn họ có thể nhận được rất nhiều tiền hoa hồng.
Vì vậy, hầu hết các nhân viên bán hàng trong cửa hàng đều là phụ nữ, còn là những người xinh đẹp.
Tiểu Lệ, người đang đứng cạnh Vũ Hoàng Minh, đỏ mặt, “Nói bậy cái gì đấy?”
Vũ Hoàng Minh không quan tâm đến những gì họ nói.
Anh nhìn vào những chiếc xe thể thao khác.
Cuối cùng, rơi vào một chiếc xe thể thao màu đỏ.
Giá của chiếc xe này là khoảng tám tỷ đồng.
“Cái xe màu đỏ kia, công ty của cô có bao nhiêu xe?”
Vũ Hoàng Minh chỉ vào chiếc Porsche màu đỏ cách đó không xa.
“Xe đó có bốn chiếc, thưa anh, anh đây là…”
Trong mắt của Tiểu Lệ có một chút tò mò.
Nhưng Vũ Hoàng Minh chưa kịp nói, cô nhân viên bán hàng trang điểm đậm đã bước tới.
Cô ta khinh thường liếc mắt nhìn anh, “Được rồi, đừng giả bộ ở đây nữa.
Không có khả năng thì đi xem Alto ðở đối diện đi, xe đó thích hợp với loại người như anh!”
Nghe những lời này, Vũ Hoàng Minh mỉm cười, “Làm sao cô biết tôi không đủ khả năng?”
Người phụ nữ đó chế nhạo, “Loại người như anh tôi thấy nhiều rồi, hỏi một vòng xong, cuối cùng chẳng phải bỏ chạy đó sao? Cũng không nhìn lại xem cửa hàng chúng tôi là cửa hàng gì?
Chỉ dựa vào thằng nghèo như anh á, anh có thể mua nổi bánh xe nó không?”
“Thật là nực cười!”
Người phụ nữ trông như một con gà trống chiến thắng, ngầng cao đầu đầy kiêu hãnh.
“Chị Hoa, chị thế này cũng hơi quá đáng rồi đấy, khách chỉ xem qua cũng không phải không được.
”
Tiểu Lệ khẽ cau mày, giọng nói có chút không hài lòng.
Nhưng người phụ nữ đó lại giễu cợt, “Tiểu Lệ, tôi đến sớm hơn cô.
Loại người nào mà tôi chưa từng thấy qua, loại người như này, rõ ràng là mua không nổi, chỉ muốn lừa các cô gái như cô đi mà thôi, cô cần thận đấy.
”
Tiểu Lệ định phản bác, nhưng Vũ Hoàng Minh đã ngăn cô lại.
“Tiểu Lệ đúng không? Chiếc xe màu bạc này, và bốn chiếc xe màu đỏ kia, tôi đều muốn, cô đi lấy hớp đồng đến đây đi.
”