Giáo viên nhà trẻ thấy thế cũng không dám nói gì.
Dù sao đều là nhân vật tai to mặt lớn, bọn họ không thể trêu vào.
Chỉ có thể đem bức tranh của Mã Vĩ trên bảng đen xuống dưới, rồi thay một tờ giấy Tuyên Thành sạch sẽ.
Vũ Hoàng Minh đi đến bục giảng, cầm lấy bút lông nhìn thoáng qua.
Bút lông sói, coi như không tồi.
Dính một chút mực Huy Châu, bắt đầu viết.
Một nét, hai nét……
Tất cả mọi người ngồi trên vị trí của mình, lằng lặng nhìn Vũ Hoàng Minh vẽ tranh trên giấy.
Ngay từ đầu, đa số người ở đây vẫn không xem trọng Vũ Hoàng Minh.
Dù sao, Mã Vĩ chính là một nhân vật thành danh đã lâu.
Mà người thanh niên trước mắt này, ngay cả tên gì cũng không biết, lại càng đừng nói có thể so sánh với Mã Vĩ.
Mã Vĩ cùng Trương Thiên Hoa đứng ở một bên, bên người họ là mấy đứa nhỏ.
“Thầy Mã, bức tranh của ngài thật sự là vô cùng sinh động, tìm không ra một nét hỏng nào cả H “Tôi rất thích tranh của ngài đã lâu, nếu như thầy Mã không chê, đợi lát nữa hoạt động chấm dứt, mong ngài giúp tôi vẽ một bức? Giá cả thế nào tùy ngài.
”
Trương Thiên Hoa tướơi cười nói.
Mã Vĩ khẽ gật đầu, “Chủ tịch Trương đây là khách khí, một bức tranh thôi, không cần để ý.
Bức họa mới vừa rồi này coi như là lễ gặp mặt của tôi dành cho chủ tịch Trương.
”
Bức tranh mà ông ta nói chính là bức tranh sơn thủy vừa rồi, đưa cho Trương Thiên Hoa làm « « lễ gặp mặt.
“Sao tôi lại không biết xấu hổ như thế được?”
Trương Thiên Hoa ngoài miệng cự tuyệt, nhưng trên mặt lại tràn ngập tươi cười.
Lúc hai người nói chuyện phiếm, chẳng có ai thèm để Vũ Hoàng Minh đang vẽ tranh trên đài để vào mắt.
Trong mắt bọn họ, Vũ Hoàng Minh thua chắc rồi.
“Trời ạ, như thế nào.
….
.
“
Bỗng nhiên, một giáo viên nhà trẻ kinh ngạc hô lên một tiếng.
Nhất thời hấp dẫn ánh mắt của Mã Vĩ và Trương Thiên Hoa.
Khi Mã Vĩ nhìn thấy nửa bức tranh trên bảng đen, đều ngây ngần cả người.
Nửa bức họa, là hình ảnh “da ngựa bọc thây”!
Chiến trường đầy máu, thi thể khắp nơi, máu chảy thành sông.
Tuy rằng là vẽ tranh, nhưng làm cho người ta cảm thấy được vô cùng bi thương.
Còn nửa bức họa bị Vũ Hoàng Minh che khuất, ông ta nhìn không thấy.
Nhưng là, chỉ dựa vào nửa bức họa, Mã Vĩ chỉ biết, mình đã thua.
Thua hoàn toàn!
“Thầy Mã, ông xem tên này, bức tranh có ý gì tôi xem không hiểu.
”
“Đợi lát nữa chắc chắn tôi sẽ cho cậu ta ăn đủ.
”
Trương Thiên Hoa chỉ là một tên thương nhân, không hiểu mấy thứ cầm kỳ thư họa này.
Đối với bức tranh Vũ Hoàng Minh vẽ, nhìn thoáng qua liền cảm thấy không thú vị.
Nhưng mà sắc mặt Mã Vĩ bên cạnh lại trầm xuống, khẽ lắc đầu.
“Tôi thua.
”
Hả?
Trương Thiên Hoa còn tưởng ông ta nghe ` ^ lâm.
“Thầy Mã, ông vừa mới nói cái gì? Tôi không nghe rõ, phiền ông lặp lại lần nữa.
”
Mình vừa rồi, hình như nghe thấy thầy Mã nói ông ta thua.
“Tôi nói, tôi thua.
”
Mã Vĩ đứng lên, chậm rãi mở miệng nói với Vũ Hoàng Minh đang vẽ tranh: “Anh bạn này, tôi nhận thua, mong rằng đừng nhục nhã tôi thêm nữa.
”
Giới nghệ thuật có một quy luật, hai người so tài, nếu là có một người nhận thua, tên còn lại có thể dừng bút, không cần vẽ thêm.
Nếu bức tranh kia hoàn thành, thì đó là nhục nhã đối phương.
Nghe được giọng nói của Mã Vĩ, Vũ Hoàng Minh dừng bút.
Quay đầu lại nhìn lại, lạnh nhạt cười.
“Thầy Mã, nhanh như vậy mà đã nhận thua, tôi sợ người ta không phục!”
Thực hiển nhiên, lời này chính là nhằm vào Trương Thiên Hoa.
Người sau biến sắc, lúc này muốn phản bác.
Nhưng mà lại nhớ tới thầy Mã đều đã nhận thua, mình phản bác chỉ biết càng thêm không 2 ^~ øn.
“Chủ tịch Trương, còn nhớ rõ chúng ta đã đánh cược gì không?”
“Tranh này, có phải là ông nên ăn?”