Tuy nhiên, trước khi lưỡi đao kia kịp chạm đến thân thể Vũ Hoàng Minh thì khuôn mặt của ông ta đã bị một đấm của anh làm cho vỡ vụn.
Bùm!
Cả khuôn mặt đều bị biến dạng, không rõ sống chết.
Cuối cùng, trận chiến chỉ kéo dài trong có vỏn vẹn mấy phút.
Hướng mắt nhìn quanh, ngoại trừ Vũ Hoàng Minh ở chính giữa, không còn một ai đủ sức đứng lên cả.
Mười mấy tên vệ sĩ thì có đến chục tên đều đã năm la liệt trên mặt đất.
Phần còn lại, ngay cả sức lực để di chuyển cũng không còn.
Lạch cạch!
Vũ Hoàng Minh lấy ra một điếu thuốc, tự mình châm lửa.
Anh hít vào một hơi, thở ra một làn khói trắng dày đặc như sương mù.
Anh quay người, đi về phía cửa sau.
Nửa tiếng trôi qua, Vương Minh Nam dẫn theo ba chiếc xe của đội tuần tra đến đỗ trước cửa hội trường tổ chức hôn lễ.
“Còn chưa kết thúc sao?”
“Đã quá nửa tiếng rồi”
Ông ta cau mày nhìn qua đồng hồ, đã được bốn mươi phút rồi.
Tại sao cửa chính vẫn đóng kín thế kia?
Ông ta vươn tay vỗ vỗ tên lính tuần tra bên cạnh, nói: “Mở cửa đi!”
“Vâng, đội trưởng”
Tên lính tuần tra kia lập tức chạy đến, đẩy cánh cửa lớn ra.
Chỉ là, lúc anh ta nhìn thấy được cảnh tượng phía bên trong, cả người cũng không kìm chế được mà run lên.
Anh ta theo bản năng nuốt xuống một ngụm nước bọt, khó khăn quay đầu lại, nói với Vương Minh Nam: “Đội… đội trưởng, xảy ra chuyện lớn rồi Trái tim Vương Minh Nam bỗng nhảy lên, có dự cảm chẳng lành!
Giữa ánh mắt của hai mươi viên tuần tra, một người đàn ông mập mạp chạy đến trước cánh cửa lớn.
Ngay khi đến được cánh cổng đó, tất cả mọi người đều choáng váng.
Bên trong hội trường, mười mấy tên vệ sĩ đều nằm rạp ra đất, không ai đủ sức đứng lên.
Chỉ có lác đác vài người còn có thể kêu rên mấy từ vô nghĩa.
Ở vị trí chính giữa, đập vào mắt là thi thể của Lưu Thanh Bằng và Lưu Thanh Trí.
Cơ thể béo mập của Vương Minh Nam run lên, toàn bộ thịt mỡ trên người ông ta cũng muốn run lẩy bẩy.
Nhìn lướt qua, cũng không tìm thấy thi thể của Vũ Hoàng Minh.
“Việc này… sao có thể?”
“Ở đây, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Ông ta vẫn nhớ rõ, vì để tránh bị người ta năm thóp, trước khi ra tay, Lưu Thanh Trí đã ra lệnh tắt hết camera giám sát.
Bây giờ, mọi việc lại thành ra như vậy!
Lớn chuyện rồi!
Đầu óc ông ta quay cuồng.
Mồ hôi lạnh cũng đồng loạt túa ra trên trán.
Ông ta run rẩy lấy điện thoại di động ra, trực tiếp gọi cho cấp trên của mình, đô đốc Vũ Đức Trung.
“Đội trưởng Nam à, có chuyện gì vậy?”
Vương Minh Nam khó khăn lau đi mồ hôi trên trán, nói: “Anh Trung, xảy ra chuyện rồi, ba con Lưu Thanh Trí, đều chết rồi.
”
“Cái gì!
Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng hét đầy phãn nộ!
“Xảy ra chuyện gì? Không phải là cậu đến tham gia hôn lễ của tên nhóc nhà họ Lưu đấy à?
Sao lại biến thành như này rồi?”
“Tôi… tôi…
Vương Minh Nam không biết nên giải thích thế nào.
Chuyện này, là do một người làm ra à?
Hiển nhiên, không thể như thế được.
Tuy nhiên, ông ta lại không có bằng chứng.
“Bây giờ cậu đang ở đâu?”
Đầu bên kia điện thoại, Vũ Đức Trung lạnh lùng nói.
“Bây giờ tôi đang ở hội trường hôn lễ, chính là khách sạn Vinh Hoa Thịnh Thế”
“Được rồi, chờ đấy, tôi sẽ tới ngay!”
Khoảng hai mươi phút sau.
Vũ Đức Trung mang theo chuyên viên nghiệp vụ đến hội trường hôn lễ.
Sau khi nhìn thấy tình hình ở hiện trường, ông †a cũng không chịu được mà hít sâu một hơi.
Rõ ràng, có rất nhiều người đã chết.
“Camera giám sát đâu?”
Ông ta quay lại nhìn Vương Minh Nam.
Vương Minh Nam khó khăn lắc đầu, cay đắng nói: “Không có… không có camera giám sát.
”
BỐP!
Vũ Đức Trung lập tức giáng cho ông ta một cái tát.
“Chuyện này nếu không xử lý ổn thỏa, thì cái ghế hiện giờ, ông đừng mong ngồi nữa!”