“Mọi người đoán xem, bên trong đó là quà gia”
“Ai mà biết được, món quà lớn như vậy, giá trị của nó tuyệt đối phải trên trăm tỳ đồng.
”
“Tôi không nghĩ vậy, đây là hai món quà.
”
Các khách mời tôi một câu anh một lời, đều đang đoán.
Ngay cả Tô Thanh Trúc cũng có chút tò mò hỏi Vũ Hoàng Minh.
“Hoàng Minh, anh đã đưa ra ý tưởng gì cho chủ tịch Sở thế?”
“Hai món quà này là gì? Lớn như vậy.
”
Vũ Hoàng Minh cười bí hiểm, “Em sẽ biết ngay thôi.
”
Tô Thanh Trúc cong môi, trợn mắt trắng nhìn anh.
Nhưng ánh mắt cũng bị hút hồn.
“Anh Sờ, hai món quà lớn của anh thật sự đủ lớn ghê.
”
Người quản gia phụ trách kiểm đếm giá trị quà tặng bước đến bên cạnh Sð Thanh Nam, cười nhẹ.
Ông chủ của tập đoàn Thanh Vân, thân phận đáng giá.
Mà lai lịch thì rất khó, thậm chí là ai, ngay cả bọn họ cũng không biết.
“Không có gì.
”
Vẻ mặt của Sð Thanh Nam rất bình tĩnh, tránh sang một bên hai bước.
Người quản gia đi tới trước, nhìn vào hộp quà cao hai mét trước, sau đó nhìn vào hộp quà cao 1,5 mét ð bên cạnh.
Ông ta quyết định mỡ hộp quà 1,5 mét này trước.
Đôi mắt tập trung vào món quà này.
Ngay cả Kim Diệu cũng không ngoại lệ, trong mắt ông ta có thêm một chút tò mò.
Ông chủ của tập đoàn Thanh Vân này, lai lịch rất bí ẩn, ông ta đã hỏi Thủy Thanh Hoa và Võ Quân ở xung quanh ông ta, bọn họ cũng nói nhiêu?”
Bọ họ thấy rõ hộp quà do hai vệ sĩ mang lên.
Theo trọng lượng này, không đến 00-150kg?
Đồi ra tiền thì cũng khoảng hai trăm tỷ hoặc hơn đi!
Ngay cả người quản gia mờ nó cũng hơi rùng mình.
Chủ tịch Sờ này, có thể nói là quá hào phóng!
Ông ta hít một hơi thật sâu, vươn tay kéo mạnh, lớp giấy gói đột ngột bị xé toạc.
Ánh đèn vàng đột nhiên chiếu rọi không gian xung quanh, không ít người trực tiếp đứng lên.
Nó thực sự là vàng nguyên chất.
“Tách tách!”
Chỉ trong vài giây, trán của mọi người bắt đầu đồ mồ hôi.
Vì nó không chỉ là vàng ròng, mà còn là chuông vàng!
Làm bằng vàng nguyên chất!
Đây là chuông vàng, cái bên không phải là…
Mọi người không dám nghĩ nữa.
Tể Tề quay lại và nhìn Kim Diệu đang ngồi trên bàn số một.
Sắc mặt của Kim Diệu trờ nên u ám, trong mắt lộ ra sát ý.
Ông ta từ từ đứng dậy khỏi vị trí của mình.
“Tốt tốt tốt!”
Ba chữ “tốt” liên tiếp, mang thẻo vẻ đầy tức giận không dứt.
Vẻ mặt của Sở Thanh Nam bình tĩnh, không chút thay đồi.
Nhưng tất cả mọi người nhìn anh ta, đều tràn đầy sợ hãi.
Đây là người gì thế.
Lại dám đến dự sinh nhật tướng quân Kim Diệu, còn tặng chuông vàng.
Đúng là coi trời bằng vung.
Quản gia càng sợ hãi, toát cả mồ hôi hột, nhìn về phía Kim Diệu, “Tướng quân, có muốn mờỡ quà tiếp không?”
“Mờ ra cho tôi!”
“Tôi muốn xem xem rốt cuộc nó là quà gì!”