“Trúc nhị, chỗ này giao cho em, dù sao anh cũng không hiểu, anh đi trước đây”
Nói xong, Vũ Hoàng Minh phất tay với Tô Thanh Trúc, xoay người rồi khỏi phòng làm việc.
Mà ð thành phố Cổ.
Tầng cao nhất tập đoàn Bắc Phong thì phải cám ơn sĩ quan Hồ rồi.
”
Vẻ mặt Bắc Khôn lạnh lùng cúp điện thoại.
Anh ta vừa biết được từ miệng của sĩ quan Hồ, cuối cùng đã tra ra thân phận người gọi điện cho anh ta.
Vậy mà chỉ là một người dân bình thường ở thành phố Vân Xuyên!
Một người dân tầm thường, cũng dám uy hiếp anh ta.
Quả thật là không coi anh ta ra gì.
Anh ta suy nghĩ một lúc, lại nhấc điện thoại gọi vào một số.
Mấy giây sau, có người bắt máy.
Giọng điệu của Bắc Khôn cũng cung kính hơn nhiều, chậm rãi nói: “Có nhận đơn không?”
Sau khi ngt đầu kia điện thoại trầm mặc mấy giây, mới chậm rãi lên tiếng: “Thân phận, địa chỉ”
Bắc Khôn chậm rãi nói: “Trương Hải Long, điện thoại là oox…, Vân Xuyên”
“Đợi đã, đề tôi tra.
”
Điện thoại không ngắt máy, nhưng lại có thể nghe thấy đầu kia truyền đến âm thanh gõ bàn phím lách cách.
Mấy giây sau, đầu kia truyền đến giọng nói nghỉ ngờ: “Đường đường là cậu chủ tập đoàn Bắc Phong, ngay cà một người dân bình thường cũng không xử lý được?”
Giọng điệu Bắc Khôn ngập ngừng, lời đến bên môi lại nghẹn trờ về.
Cho nên sửa miệng nói: “Tôi lười làm phiền chính mình chạy qua đó một chuyến, bao nhiêu tiền, nói đi!”
“Năm trăm ngàn, tiền đến chúng tôi sẽ phái người đi chuẩn bị”
Sắc mặt Bắc Khôn lập tức đen lại, cái này cũng quá chặt chém rồi!
Một người bình thường mà đến năm trăm ngàn.
Có điều, cho dù trong lòng anh ta bất mãn, cũng không dám nói gì.
Tổ chức này, ngay cả ông nội anh ta cũng không trêu chọc nồi.
“Được, giờ tôi sế chuyển khoản cho các anh”
Nói xong, Bắc Khôn cúp máy.
Nhìn số tài khoản ngân hàng được chuyển đến trong tay, không nói hai lời, lập tức gửi năm trăm ngàn vào đó!
Không lâu sau, điện thoại lại truyền đến một tin nhắn.
“Đêm nay sẽ giải quyết xong”“
Nhìn đến đây, Bắc Khôn cười lạnh một tiếng.
Chỉ là một người dân bình thường mà dám đấu với mình, thật không biết chữ chết viết thế nào.
Có điều, anh ta cũng không cần để trong lòng.
Nhân vật chỉ như một con kiến hôi, không xứng đáng.
Cùng lúc này, Vương Ma Tâm đang ở trong phòng bao của sàn đấm ngắm uống rượu, nhìn các quyền thủ đang đánh sống đánh chết trên sàn.
Đột nhiên, điện thoại anh ta vang lên.
Lấy ra xem, là một số lạ.
*A lô, ai vậy?”
‘Vướng Ma Tâm có chút khó chịu nói.
“Ba trăm ngàn, giúp tôi giải quyết một người, có thể trà tiền đặt cọc trước.
”
Khi nghe thấy câu này, mắt Vương Ma Tâm khế híp lại.
“Nói đi, tên gì, ð đâu.
”
“Trưng Hải Long, điện thoại là xo…”
Trương Hài Long?
Lúc nghe thấy cái tên này, Vương Ma Tâm suýt nữa bật dậy khỏi ghế.
Cái tên này anh ta quá quen thuộc.
Người mà mấy lần đến cùng anh Vũ, chẳng phải cũng tên Trương Hải Long sao?
Có điều, anh ta vẫn bình tĩnh lại.
“Được, nhưng phải trả một nửa tiền cọc trước, số tài khoản tôi sẽ gửi cho anh!”
“Chậm nhất là sáng mai sẽ có tin tức”
Vừa dứt lời, người phía bên kia từ chối yêu cầu của anh ta.
“Năng lực của anh, hoàn toàn có thể giải quyết xong trong đêm nay”
“Nếu không, tôi cũng sẽ không tìm anh.
”
Sắc mặt Vương Ma Tâm trầm xuống, xem ra đối phương đã tìm hiều át chủ bài của mình rất rõ ràng.
“Được!”
“Tối nay anh sẽ có thể nhìn thấy kết quả!”