Chiến Long Quân Trở Lại


Vũ Hoàng Minh dựa vào sô pha, cau chặt mày, cũng không biết đang nghĩ gì.

Trương Hải Long ngồi trên sô pha bên cạnh, nhìn vẻ mặt của anh Vũ chỉ một lúc đã thay đổi thành dáng về này, không nhịn được hỏi: “Anh Vũ, có phải anh có chuyện gì không?”
Vũ Hoàng Minh không nói chuyện, vẫn cau mày.

Rất lâu sau, mới châm một điếu thuốc.

Hit sâu một hơi, chậm rãi nhà ra.

“Trương Hải Long, cậu nói xem, một món đồ cổ có thể làm được gì?”
Thực ra, từ khi trở về đến giờ, Vũ Hoàng.

Minh vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề.

Đó chính là, tại sao những người đó lại lấy một cái đình lớn vô dụng.

Cho dù là đồ cổ, cũng không cần phải diệt hết cả một thôn.

Hơn nữa, còn sử dụng vũ khí hạng nặng như: đạn pháo, hoàn toàn không có ai đố nồi.

Cho dù là anh, gặp phải đạn pháo có uy lực mạnh mế như thế, bị đánh trúng chính diện, cũng chỉ có con đưỡng chết.

“Đồ cổ?”
Trương Hải Long nghe vậy, gương mặt tràn ngập nghỉ ngờ.

“Đồ cổ chỉ là một thứ đồ trang trí, có tác dụng gì? Nhiều nhất chỉ để tìm hiểu văn hóa của một vài cổ nhân để lại thôi”
“Nhưng anh Vũ, giá bán đồ cổ rất đắt, một món đồ cổ hoàn hào không khiếm khuyết, lúc trước có thể bán với giá hàng trăm ngàn đến hàng chục triệu, nếu là loại hiếm có, mấy trăm triệu cũng không thành vấn đề.


Vũ Hoàng Minh nghe Trương Hài Long gi thích, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ, đột nhiên bật dậy khỏi ghế.

“Văn hóa!”
“Đúng vậy, chính là văn hóa!”
Anh nhớ ra rồi.

Lúc sau anh và nhóm người anh Hải đến nhà chú Tư Mã chơi, chú Tư Mã từng nói với họ, trên cái đình đó có rất nhiều văn hóa mà chú ấy không biết.

Dưỡng như là văn hóa từng xuất hiện trong lịch sử Bắc Sơn, nhưng chưa từng được ghi chép lạ.

Những văn hóa đó, và văn hóa trong quá khứ của Bắc Sơn, hoàn toàn không liên quan nhau, giống như là một nền văn minh mới.

Nếu không phải câu nói vừa rồi của Trương Hải Long nhắc nhờ anh, anh cũng sẽ không nhớ lại chuyện này!
Trương Hài Long bị động tác của anh làm cho giật mình, vội vàng đứng dậy khỏi sô pha.

“Anh Vũ, sao vậy?”
Vũ Hoàng Minh lắc đầu, vè mặt ngưng trọng nói: “Trương Hải Long, giúp tôi liên lạc với viện trường viện nghiên cứu khoa học Bắc Sơn, tôi có chút chuyện muốn hỏi ông ấy”
Trương Hải Long đầu tiên là sửng sốt, sau đó vè mặt khỏ hiểu nhìn Vũ Hoàng Minh Viện nghiên cứu khoa học Bắc Sơn?
Chẳng phải là cơ sờ nghiên cứu sao?
Sao anh Vũ lại đột nhiên nghĩ đến việc gọi điện cho đám lão già ở viện nghiên cứu vậy?
Có điều, nếu là chuyện của anh Vũ, vậy mình cứ làm theo là được.

Vừa lấy điện thoại ra, điện thoại của Vũ Hoàng Minh đã vang lên trước.

Nhìn số gọi đến, Vũ Hoàng Minh bấm nút nghe.

“Chuyện gì?”
“Anh Vũ, bên cạnh anh có phải có người anh em tên Trương Hài Long không?”
Nghe giọng điệu Vương Ma Tâm có chút nghỉ ngỡ, anh đáp một câu: “Phải, sao vậy?”
“Anh Vũ, cách đây không lâu, có một người lạ, không biết làm sao tìm ra điện thoại của tôi, gọi cho tôi, bảo tôi giải quyết một người, nói là Trương Hải Long, điện thoại là 1xxx…”
Vũ Hoàng Minh vừa nghe, khế mìm cười.

Số điện thoại này, quả thật là của Trương Hải Long.

Có điều, số này chẳng qua là thường dùng thôi, thân phận là một người bình thường.

Liên lạc giữa họ, đều dùng số chuyên dụng của quân đội, không đến một cấp bậc nhất định, sẽ không có tư cách biết được.

Cho dù là Cửu Hoàng nguyên soái, chỉ cần không phải người dưới tay mình, sế không tra được số điện thoại của họ.

“Như vậy sao?”
“Anh gửi số điện thoại kia cho tôi, chuyện này, anh đừng quản”
Vũ Hoàng Minh cúp máy.

Sau đó mỉm cười với Trương Hải Long: “Có người bỏ tiền muốn giải quyết cậu, cậu muốn làm sao?”
Trương Hải Long vừa nghe thấy, lập tức sửng.

sốt.

sApe “Giải quyết tôi?”
“Vậy họ phải có bản lĩnh đó mới được”
Nói xong, Trương Hải Long mỉm cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui