“Các người làm ăn kiểu gì vậy?”
“Chút chuyện này làm cà hơn nửa năm rồi vẫn chưa xong, ông đây bỏ tiển nuôi chó còn được việc hơn các người!”
Bắc Khôn dẫn theo một con chó bull khi đứng lên còn cao hơn người, chỉ vào mấy nhà thầu trước mặt phẫn nộ mắng một trận.
Trong mắt anh ta, mấy người này còn không.
bằng con chó anh ta nuôi.
Đã hơn nửa năm, tòa nhà ba mươi tầng dự.
định xây dựng, đến bây giờ chỉ mới làm được một nửa.
Qua thêm mấy tháng nữa là phải giao nhà, cứ tiếp tục như vậy, đám nghèo khổ kia còn không biết sẽ náo loạn thế nào nữa.
“Cậu Bắc, đã ba tháng cậu không phát tiền lướng rồi.
”
Một nhà thầu đội mũ an toàn màu xanh nhỏ tiếng thấp giọng nói một câu.
Bảo họ làm việc, nhưng lại không phát lương.
Bây giờ mấy người dưới tay anh ta đều dựa vào chút tiền để chống chọi.
Đã có mấy người chuẩn bị đình công, dự định đòi tiền rồi đây.
Đừng nói là nửa năm, cho dù thêm một năm.
nữa, e rằng cũng làm không xong.
“Anh nói gì?”
Sắc mặt Bắc Khôn trầm xuống, ánh mắt có chút bất thiện.
Chó bull bên cạnh nhe răng há miệng về phía mấy chủ thầu trước mặt, dáng vẻ hung hăng.
kia khiến mấy người họ không khỏi cúi đầu.
“Tôi cho các người biết, làm tốt, tiền tự nhiên sẽ không thiếu phần các người, nhưng nếu.
làm không xong!”
“Một đồng các người cũng đừng hòng lấy!”
“Cả đám vô dụng!”
Đối mặt với sự trách mắng phẫn nộ của Bắc Khôn, mấy nhà thầu tức giận nhưng không dám nói.
Không phát tiền công, còn bắt họ liều mạng làm việc, đồ ăn toàn củ cải rau dưa, họ làm gì có sức làm việc?”
Nhưng…
Họ không có bản lĩnh phản kháng.
Khoảng thời gian trước, phía công trình số ba truyền đến tin tức, nói có một thằng nhóc.
chống đối Bắc Khôn, kết quả bị đánh gãy chân, còn suýt nữa bị con chó bull này cắn chết.
Hiện thực chính là như vậy, người có tiền vẫn giàu có, người không kiếm được bao nhiêu.
“Làm việc đàng hoàng cho tôi!”
“Mùa xuân năm sau nếu còn làm không xong, một đồng cũng đừng hòng lấy”
Bắc Khôn cười lạnh một tiếng, dắt con chó bull của mình ra ngoài.
Theo sau là hai người vệ sĩ thân hình cường tráng, mặc đồ tây đen.
“Không trả tiền chúng tôi sẽ không làm!”
Một nhà thầu thực sự không nhịn được nữa, phẫn nộ gầm một tiếng.
Mấy công nhân dưới tay anh ta đã hối thúc anh ta mấy lần về chuyện tiền lương rồi, nhưng bản thân anh ta cũng chẳng có tiền, làm sao phát lướng cho họ được?
Bây giờ anh ta phải tự móc tiền túi của mình mua đồ nấu ăn cho công nhân.
Cứ tiếp tục như vậy, sẽ chết đói mất.
Bắc Khôn vốn muốn rời đi, đột nhiên dừng chân.
Quay đầu nhìn lại, về ặt cực kỳ lạnh lếo.
“Vừa rồi, là ai nói không làm?”
Ánh mắt lạnh lếo quét qua mấy nhà thầu.
Những nhà thầu khác vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
Chỉ có một nhà thầu thoạt nhìn khoảng hơn bốn mưới tuổi đang đứng bên trái tiến về trước một bước.
“Cậu Bắc, bây giờ chúng tôi phải tự móc tiền túi ăn cơm, cậu thanh toán lương cho chúng tôi đi, để chúng tôi có thể ăn no, chúng tôi mới có sức lực làm việc.
”
“Nếu cậu không phát lướng, chúng tôi không ăn nổi mất”
Câu nói này, nhận được sự đồng tình của mấy nhà thầu khác.
Bọn họ có ai không phải tự móc tiền túi để ăn cơm đâu, cứ tiếp tục như vậy, thật sự ngay cả cơm cũng không có mà ăn.
Nhưng…
Họ lén lút nhìn Bắc Khôn, những lời nói vốn muốn bật thốt ra khỏi miệng đều nuốt lại vào bụng.
“Muốn có tiền phải không?”
“Được”
Bắc Khôn cười lạnh lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra, lắc lư trước mặt mấy người họ.