Nhưng như vậy cũng tốt.
Ít nhất chuyện này có thể giúp mình che giấu được thân phận.
“Hoàng Minh, anh cảm thấy tôi là gã khờ sao?”
Tô Thanh Trúc dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Vũ Hoàng Minh.
“Sao đột nhiên lại hỏi như vậy? Em còn thông minh hơn anh nhiều nữa”
Vũ Hoàng Mình cười cười đáp.
“Vậy thì anh cảm thấy em sẽ tin rằng chiến hữu của anh lại vô tư cho anh một căn biệt thự trị giá mấy chục tỷ đồng sao?”
Không phải cô không muốn tin tưởng anh nhưng điều này căn bản không thể tin nổi.
Toàn bộ tài sản nhà họ Tô công lại cũng chỉ được mấy trăm tỷ thôi.
Hơn nữa, đây đã là cổng cả toàn bộ số vốn đưa vào hoạt động tài chính rồi.
Nếu như phải bỏ cả đống tiền đáng giá mấy phần tài sản như vậy chỉ để mua một căn biệt thự thì nhà họ Tô sớm muộn cũng phá sản.
Nghe vậy, vẻ mặt Vũ Hoàng Minh có hơi xấu hổ, lúng túng nhưng sau đó anh lấy lại bình tĩnh, chân thành nói: “Nếu em không tin thì bây giờ anh lập tức gọi điện nói cho bạn anh để anh ấy chứng minh luôn”
“Được, vậy anh gọi luôn đi.
”
Tô Thanh Trúc không tin, muốn anh lập tức lấy ra chứng cứ để chứng minh, không có chứng cứ bày ra trước mặt thì có chết cô cũng không tin loại lời nói vô lý, ngu xuẩn như vậy”
“Từ từ đã, chiến hữu kia của anh còn bận làm việc nữa, để hôm nào thuận tiện thì anh bảo cậu ấy đến gặp tận mặt cũng được mà”
Anh thực sự là bất đắc dĩ.
Đã nói là dùng tiền của mình vậy mà giờ lại còn bị vợ chất vấn này nọ.
Ai thấu nỗi đau này chứ?
Nhưng cũng không thể trách được Tô Thanh Trúc.
Chuyện này nói ra thì bất kể người nào cũng không tin.
“Đi đi, em ở đây chờ anh chứng minh đấy”
Rõ ràng không bày ra chứng cứ thì Tô Thanh Trúc sẽ không tin tưởng.
Một lúc sau xe đi tới cửa biệt thự họ Tô.
“Sở Thanh Nam, cậu cứ trở về trước đi”
Sau khi xuống xe, Vũ Hoàng Minh liền bảo Sở Thanh Nam rời đi.
Nếu không lát nữa lại bị lộ tẩy thì lại khó giải thích.
“Vâng”
Nói xong, Sở Thanh Nam lái xe rời đi.
Mà lúc này Tô Thanh Trúc đang ôm Dâu Tây mà nhìn căn biệt thự hoành tráng trước mắt, ánh mắt phức tạp vô cùng.
Vũ Hoàng Minh khẽ võ vào lưng cô.
“Đi thôi, đã đến cửa nhà em rồi, không muốn vào sao?”
Mấy phút sau.
Trong phòng khách cửa biệt thự nhà họ Tô.
Ông cụ Tô ngồi ở ghế chính giữa, ba của Tô Thanh Trúc cùng hai người chú của cô ngồi ở hai bên.
Mấy người ít tuổi thì ngồi ở mấy hàng ghế sau cùng.
“Mọi người đến đông đủ rồi vậy thì tôi vào vấn đề chính luôn”
Ông cụ Tô nhìn Tô Thanh Trúc và nói: “Nếu như Thanh Trúc đã trở về thì ta hy vọng, nhưng mâu thuẫn nội bộ trong gia tộc được giải quyết trong nội bộ.
Trúc đâu, trở về thì ngồi xuống vị trí của mình đi, làm việc cho tốt vào”
“Trúc, cháu cảm thấy thế nào?”
Trước câu hỏi của ông cụ Tô, tầm mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Tô Thanh Trúc.
Chuyện này, ông cụ Tô đã từng nói rồi.
Bây giờ lại nhắc lại lần nữa trước mặt tất cả mọi người, điều này chính là vì mặt mũi của Tô Thanh Trúc.
Về phần Vũ Hoàng Minh đang ôm Dâu Tây đứng đẳng sau cô thì bọn họ còn lười không thèm liếc mặt một cái.
“Ông, con có thể đồng ý trở về nhưng có một điều kiện, cháu nghĩ… cháu muốn kết hôn với Hoàng Minh, một buổi hôn lễ đúng nghĩa”
Cô vừa mới dứt lời lập tức có không ít âm thanh phản đối nổi rần rần lên.
“Không được, cháu đường đường là con gái thứ ba của nhà họ Tô, sao có thể kết hôn với một thằng đầu đường xó chợ không biết từ đâu ra được?”
Người lên tiếng chính là ba của Tô Thanh Trúc, Tô Cao Cường.
Lúc này ánh mắt của ông nhìn chằm chằm về phía Vũ Hoàng Minh bằng ánh mắt bất thiện.
“Đúng vậy, em ba à, không phải chị muốn xen vào chuyện của em nhưng mà chuyện kết hôn không thể qua loa như vậy được, muốn kết hôn cũng phải tìm ai môn đăng hộ đối chứ, kể cả hai em đã có con rồi đi chăng nữa thì cũng không thể lấy đây là lý do để lập gia đình được”
Người phản đối tiếp theo là chị cả của Tô Thanh Trúc, Tô Thanh Tuyết.
Dưới lớp trang điểm đậm là sự tinh xảo, cùng mấy phần đẹp đẽ.
Mà Vũ Hoàng Minh đứng sau lưng Tô Thanh Trúc nghe từ đầu đến cuối cũng không hề tức giận, thậm chí không nói lời nào mà chỉ híp mắt mỉm cười nhìn mấy người.
Nghèo mạt? Đầu đường xó chợ?
Không sao, tiền trong mắt anh chẳng qua chỉ là đống giấy lộn in số mà thôi.
Nhiều hay ít cũng không có vấn đề gì.
Chỉ cần anh muốn, một câu nói thôi cũng đủ để cho tiền trong tài khoản nhiều thêm cả chục tỉ rồi.
Chỉ là mấy thứ này chẳng phải điều quan trọng.
“Ông, cháu có một điều kiện như vậy, nếu như ông đồng ý thì cháu sẽ trở về gia tộc”
Bỏ ngoài tai những lời phản đối kia, Tô Thanh Trúc thẳng thừng đặt điều kiện với ông cụ Tô.