Bọn họ muốn tra tài liệu thân phận của một người bình thường, quà thực là việc nhỏ dễ như trỡ bàn tay.
Cho dù là mười tám đời tổ tông của đối phương, đều có thể tra được rõ ràng.
Nhưng bây giờ, lại không tra được cái gì cả.
“Được rồi, tôi đã biết, đi xuống đi”
Tôn Chấn khoát tay, sắc mặt có chút không dễ nhìn.
“Rõ”
Sau khi cấp dưới rồi đi, Tôn Chấn tựa ở trên ghế sô pha, tự hỏi về cái tên Vũ Hoàng Minh này.
Vũ Hoàng Minh… Họ Vũ.
Đột nhiên, ông ta bỗng nhiên đứng dậy khỏi chỗ, con ngưới co rụt lại!
“Sẽ không phải là… vị kia chứt”
“Nếu là vị kia, vậy coi như…”
Ông ta không dám nghĩ tiếp, liền vội vàng đứng lên đi đến phòng làm việc.
Lấy điện thoại ra gọi điện cho người ở phía trên!
“Chuyện gì?”
‘Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói vô cùng lạnh lùng, không có một chút tình cảm nào.
Tôn Chấn hít sâu một hơi, “Đại nhân, tôi nghỉ ngỡ vị kia… ra rồi!”
“Không có khả năng!”
Người đàn ông đầu bên kia điện thoại tức giận quát một tiếng, trong giọng nói đẩy vẻ không thể tin.
Tôn Chấn không dám nói lời nào, chỉ có thể lằng lặng chờ đợi.
Nếu quả như thật giống như ông ta suy nghĩ, bây giờ bọn họ chỉ có thể từ bỏ chỉ nhánh ðỡ Cổ Dương thôi.
Một khi bị vị kia điều tra ra, chỉ sợ ngay cả tổng bộ cũng sẽ bị liên lụy!
Sau một hồi lâu, đầu bên kia điện thoại mới truyền đến một giọng nói.
“Ông lấy được tin tức này như thế nào?”
“Tôi đoán, bời vì lần này ngài sắp xếp tôi xuống dưới, để cho tôi xử lý chuyện bên này”
“Sau khi tôi điều tra, biết người kia tên là Vũ Hoàng Minh, hơn nữa tôi lại không tra được thân phận, tôi nghĩ hình như nhân vật ð phía trên cũng có họ Vũ, cho nên…”
Ông ta còn chưa nói hết, nhưng ông ta tin tường vị đại nhân này sẽ phải biết chính ý của mình.
“Biết rồi, tôi sẽ báo cáo lên phía trên, nếu như đúng là như vậy, thì phải mau rời đi!”
Dứt li, điện thoại liền bị dập máy.
Tôn Chấn nhìn điện thoại, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.
Ông ta trờ lại phòng khách, gọi quản gia vào.
“Truyền lệnh xuống, tạm dừng tất cả điều tra liên quan đến có Quan Vân Thiêm Phàm”
“Không có lệnh của tôi, ai dám hỏi đến, giết chết không cần hỏi tội!”
Ông ta vừa nói xong, sắc mặt quản gia đột nhiên biến đổi!
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, vậy mà lại nghiêm như thế.
“Vâng, thuộc hạ hiểu rồi!”
Nói xong, liển rời khỏi phòng khách.
Tôn Chấn tựa ở trên ghế sô pha, cau mày.
“Hy vọng, chỉ là cùng một họ thoil”
Ở ngoại ô thành phố Cồ Dương.
Một nơi cách một thôn trang nhỏ nào đó năm dặm.
Trong khe núi, mấy chục cái lều vài giàn dị được dựng trong đó.
Có thể thấy được có bóng người đi lại, đa số đều đang huấn luyện.
“Vị trí ba mươi mét bên trái, bên trong lùm cây”
“Năm mưỡi mét phía trước, vị trí380, có một tay bắn tỉa đang ấp nấp.
Vũ Hoàng Minh và Trương Hải Long, lúc này hai người đang trốn ở một chỗ ẩn nấp.
“Vân gia, vì sao chúng ta không trực tiếp xuất hiện?”
Trương Hải Long có chút khó hiểu, vì sao ‘Vân gia còn muốn ần nấp.
“Hừt “Tôi đi một năm rưỡi, cũng không biết mấy người có lưỡi biếng hay không, hôm nay tôi muốn kiểm tra xem thực lực của mấy người có lui bước không!”
Vũ Hoàng Minh nhặt hai hòn đá nhò từ dưới đất lên, sau đó khế động cánh tay.
“Vèot”
“Rầm!”
“Rầm!”
Hai tiếng vang liên tiếp khiến hai chiến sĩ đang nấp trong chỗ tối đột nhiên giật mình, đứng lên từ vị trí của mình!
Sau đó hô to một tiếng hướng về phía doanh địa, “Có địch đánh lén!”