Vũ Hoàng Minh và Trương Hài Long đã rời khỏi căn cứ của đám Triệu Cường.
Hiện cả hai đang trên đường trờ về thành phố Quý Dương.
“Anh Minh, sao cậu không đề người của Long Đoàn trực tiếp đi điều tra? Với tốc độ của bọn họ, tôi tin rằng không đến ba ngày là có thể tra ra!” Trương Hài Long vừa lái xe vừa hỏi.
Long Đoàn là đội mạnh nhất của quân đội Chiến Long, trong nhóm không có nhiều thành viên, nhưng năng lực tình báo của họ có thể nói là nhất nhì ở Bắc Sơn này.
Chỉ cần bọn họ muốn điều tra thì chẳng có gì là không tìm ra được.
Anh ta rất tò mò tại sao anh Minh lại không để người của Long Đoàn đi điều tra chuyện này.
Vũ Hoàng Minh đương nhiên hiểu ý của Trương Hải Long, thế nhưng…
Việc này lại kéo theo quá nhiều thứ, nếu để các thành viên của Long Đoàn ra mặt, nhất định sẽ bị phát hiện.
Một khi chúng đã cảnh giác rồi thì sẽ rất khó để tìm ra kè đứng sau chúng là ai.
Huống hồ, lúc trước anh đã cử mấy người của Long Vũ đi điều tra về chuyện ngôi làng bị phá hùy rồi.
“Thân phận Long Đoàn quá đặc biệt, không thích hợp để làm việc này”
“Hơn nữa, kẻ đứng sau tổ chức Ám Dạ này vẫn chưa biết là ai.
”
“Nhưng tôi nghĩ thế lực của người này cũng không phải dạng vừa đâu, để Long Đoàn ra mặt có khả năng sẽ thu hút sự chú ý không cần thiết”
Nghe vậy, Trương Hài Long cũng đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Đúng lúc hai người lái xe vào thành phố thì Tô Thanh Trúc gọi điện thoại tới.
“Hoàng Minh, khi nào anh về?”
“Sao vậy? Anh cần điều tra một số chuyện ở đây, có thể phải ở lại hai ngày.
”
Anh định ở lại thành phố Quý Dương vài ngày, đợi Triệu Cường cùng người của anh ta trà trộn vào vài gia tộc và lấy cắp được một số tin tức rồi mới rời đi.
Anh tin rằng nhất định có một số người của vài gia tộc ð thành phố Quý Dương có liên quan đến tổ chức Ám Dạ.
Chỉ cần lấy được một chút thông tin từ họ là có thể lần ra manh mối, từ đó sẽ tìm thấy vị trí của họ.
Đến lúc đó, một lưới bắt gọn!
“Không sao, chỉ muốn hỏi khi nào thì anh về thôi.
”
“Ö bên ngoài anh nhớ phải chú ý an toàn đấy,”
Giọng nói dịu dàng của Tô Thanh Trúc truyền qua loa điện thoại khiến Vũ Hoàng Minh khế nỡ một nụ cười.
“Đừng lo lắng, anh không sao hết”
Sau khi cúp điện thoại, Trương Hài Long và Vũ Hoàng Minh cũng đã đến thành phố.
Tối đó, Vũ Hoàng Minh nhận được tin từ đám Triệu Cưỡng, nói rằng họ đã trà trộn thành công vào một số gia tộc rồi.
Tuy nhiên, bời vì mới vào những gia tộc này, cũng chưa tiếp xúc được nhiều, nên hiện tại vẫn chưa có tin tức hữu ích nào cả.
Cũng vào buổi tối hôm đó.
Trong biệt thự nhà họ Bắc.
“Đã điều tra ra người đó là ai chưa?”
Bắc Lương Trung mặt mày u ám, ông ta đã điều tra cà ngày nay rồi.
Giờ đây, cậu con trai yêu quý của ông vẫn đang nằm trên giường bệnh ð phòng chăm sóc đặc biệt.
Thừ hỏi ông ta làm sao mà không tức giận được!
Quản gia đứng bên cạnh, không dám lên tiếng.
Nhưng đúng lúc này, Hứa Lâm Ngọc lại quay về.
Tuy nhiên, sắc mặt của bà ta không được tốt cho lắm.
“Tôi đã nhờ anh trai tôi kiểm tra camera giám sát và tìm ra rồi”
Nói xong, bà ta lấy trong túi ra hai tấm ảnh và đưa cho Bắc Lương Trung.
“Đây là ảnh chụp hai người đó, kẻ ra tay là người trẻ tuổi hơn.
Sau khi điều tra thì biết được chiếc xe của bọn chúng đến từ thành phố Minh Xuyên”
Sắc mặt Hứa Lâm Ngọc rất xấu, trong mắt tràn đầy lửa giận, hận không thề đến thành phố Minh Xuyên đề trả thù cho con trai ngay lập tức.
“Minh Xuyên? Cái nơi bé bằng lỗ mũi ấy mà cũng có người dám động vào con trai tôi! Đúng là chán sống mài”
Bắc Lương Trung nghiến răng nghiến lợi, trán nổi đầy gân xanh.
Tuy nhiên, quản gia bên cạnh bỗng giật mình như thể vừa nhớ ra điều gì đó.
“Ông chù, tôi có một chuyện không biết nên nói ra không.
”