Chiến Long Quân Trở Lại


”Cậu chính là hung thù đánh đã cháu tôi?” Bắc Đại Quang sắc mặt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Vũ Hoàng Minh đang đứng ngoài cửa.
Vũ Hoàng Minh chỉ cưỡi cười khi nghe thấy câu hồi này của Bắc Đại Quang.
“Là tôi đánh đấy, có vấn đề gì sao?”
Câu nói này của anh đã chọc giận toàn bộ người nhà họ Bắ Đặc biệt là vợ chồng Bắc Lương Trung giận đến mức mặt mũi xám ngoét.
Đã đánh người nhà họ Bắc lại còn dám mò đến trước cửa, đây khác nào vỗ mặt bọn họ.
Có điều ông cụ vẫn chưa mỡ miệng nên bọn họ cũng chưa dám ho he gì, chỉ đành chòng chọc nhìn người đàn ông đang giễu võ dương oai trước cửa kia.
“Tôi rất tò mò rằng cậu lấy cái can đảm đó ở đâu ra mà dám tới đây quỳ xuống nhận tội vậi Có điều nhìn dáng vẻ này của cậu thì có lẽ không phải đến để quỳ xuống nhận tội mà là tìm tôi hỏi thì đúng hơn.”
Trước khi chưa làm rõ thân phận của Vũ Hoàng Minh thì Bắc Đại Quang sẽ không ra tay.
Để phòng ngộ nhỡ địa vị của đối phương còn cao hơn cả mình thì không biết đến lúc đấy sẽ đem lại bao nhiêu phiển phức do cả dòng tộc.
“Ông nói đúng một chuyện, lẳn này tôi đến đây không phải để nhận tội, mà là để hỏi tội!”

“Tôi nghĩ có lẽ ông cũng đã biết chuyện cháu trai mình rồi.

Cậu ta đã mất dạy như vậy nên tôi đành dạy dỗ thay các người, chuyện này có vấn đề gì sao?”
Ngữ điệu của Vũ Hoàng Minh vô cùng bình tĩnh, ngang nhiên đi vào phòng khách trước mặt mọi người.
Người nhà họ Bắc chỉ có thề trừng mắt nhìn hai người kia mà không dám hé răng nửa lời, bởi vì bọn họ sợ sẽ chọc giận đến ông cụ.
Bọn họ cứ nghĩ tên nhãi này sẽ đứng nói chuyện với ông cụ, ai ngờ đối phương lại ngồi phịch xuống sô pha, bắt chéo hai chân châm thuốc lá.
“Hỗn xước! Mày nghĩ đây là đâu hà? Mày đứng ngay lên cho tao!”
Lúc này đây, Bắc Lương Trung không thể nhịn nổi nữa mà giận dữ gầm lên với Vũ Hoàng Minh đang ngồi trên sô pha.
Thằng nhãi này thực sự quá kiêu căng ngạo mạn rồi!
Đưa mắt nhìn khắp cái thành phố Đà Nẵng này, nào có ai dám giễu võ dương oai trước mặt ông cụ như vậy.
Sắc mặt Bắc Đại Quang cũng trờ nên khó coi, cho dù địa vị của người này không thấp thì chung quy cũng vẫn phải để lại cho ông ta ba phần mặt mùi.

Cho dù có là tướng quân đương nhiệm thì ở trước mặt ông ta cũng phải nhún nhường ba phần.
”Đây không phải là nhà của một vị lão tướng hay sao? Vì sao tôi không thể ngồi?”
“Còn nữa, lúc tôi nói chuyện với bề trên nhà các người thì ông được phép chõ miệng vào sao?!
Ánh mắt lạnh lẽo của Vũ Hoàng Minh quét qua người Bắc Lương Trung.
Ông ta rõ ràng cảm thấy toàn thân chấn động, bất giác rùng mình một cái.

Ánh mắt của người này quá đáng sợ.
“Được rồi được rồi.


Lâu rồi tôi chưa thấy qua người trẻ tuổi nào tự cao tự đại như cậu.”‘ Bắc Đại Quang cảm thấy rõ ràng người thanh niên này biết ông ta là lão tướng nhưng vẫn dám nói bằng giọng điệu đó với ông ta.

Vậy ta so với mình có thể là ngang thì địa vị của hoàng hoặc có khi còn cao hơn!
”Không biết bề trên nhà cậu họ tên là gì? Có thể cho tôi biết được không?”
Bắc Đại Quang hừ khẽ một tiếng, trong mắt có chút bất mãn.
Nghe thấy vậy, Vũ Hoàng Minh nhẹ nhàng đảo mắt qua ông ta một cái.
“Ông… còn chưa đủ tư cách đề biết đâu!”
Lời này của anh đã thực sự chọc Bắc Đại Quang.

Nếu anh đã không muốn nói, vậy thì đừng trách ông ta không nề mặt!
“Được thôi! Nếu cậu đã không muốn nói, vậy thì hôm nay ở lại đây luôn đi.”
Một tiếng vỗ tay vừa vang lên thì ngay lập tức một số binh sĩ được trang bị vũ khí đã từ bên ngoài xông vào.


Vũ khí trong tay bọn họ đều nhắm về phía Vũ Hoàng Minh, ngón tay đều đã đặt trên cò súng.
“Cho cậu ba giây, nói mau! Nếu không, đừng trách dao kiếm không có mắt!”
“Tôi già rồi nên cũng không đề ý được nhiều như vậy đâi Hiển nhiên là Bắc Đại Quang định đánh cuộc, cho dù địa vị của đối phương không tâm thường thì ông ta cũng sẽ dạy cho đối phương một bài học nhớ đời.
”Thằng nhãi ranh.

Mày cứ vênh váo thế đi.
Ngày này năm sau sẽ chính là ngày giỗ của mày.”
Bắc Lương Trung cười hả hê một tiếng, ánh mắt ông ta nhìn Vũ Hoàng Minh giống như đang nhìn một kẻ sắp chết.
Nhưng Vũ Hoàng Minh chỉ vừa cười vừa lắc đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận