“Tổng giám đốc Thanh Trúc này, tôi cũng không quanh co lòng vòng với cô nữa, để tôi nói thẳng luôn nhé.”
“Tôi muốn thu mua tất cả cổ phần liên quan đến kim khí của quý công ty.”
“Để tôi tính thử một chút xem, khoảng trên dưới 30% đấy, cô xem xem thế nào?”
Trước khi nhóm Tô Thanh Trúc đến thì Lý Lăng Thanh đã nghĩ ra hết tất cả các biện pháp đối phó.
Cho dù phía đối phương không chấp nhận thì mình cũng có cách khiến họ phải đồng ý.
Đương nhiên, kết quả xấu nhất chính là bại lộ tập đoàn phía sau mình.
Thế nhưng, chỉ cần Tô Thanh Trúc không phải kẻ ngu thì sẽ biết tập đoàn phía sau anh ta rốt cuộc mạnh đến mức độ nào.
Muốn khiến Tập đoàn Tô thị phá sản, nói không ngoa cũng chỉ là chuyện của mấy ngày mà thôi.
“30%? Chủ tịch Lăng Thanh, anh đang nói đùa đấy sao?”
Tô Thanh Trúc mìm cười.
Cô cũng không có ý định vạch trần mục đích thu mua cổ phần thật sự của đối phương.
Nếu vạch trần ra thì hai bên cũng khó bể nói chuyện tiếp.
“Không không không, tôi cũng đâu phải loại người hay nói đùa chứ, tôi đang nói một cách rất nghiêm túc đấy.
Tôi hy vọng Tổng giám đốc Thanh Trúc đây sẽ cân nhắc qua thừ xem sao.
Đương nhiên, tôi cũng không cần cô trả lời gấp ngay bây gið.”
Lý Lăng Thanh mìm cười rồi lại nói tiếp: “Tôi đã xem giá cổ phiếu gần đây nhất của quý công.
ty, vẫn đang xuống thấp chưa có dấu hiệu dừng, không biết Tổng giám đốc Thanh Trúc đã có cách gì hay chưa? Tôi ð đây lại có một cách rất hay, không biết Tổng giám đốc đây có muốn nghe hay không.”
Khuôn mặt Tô Thanh Trúc dần lạnh đi, trong lòng cũng bắt đầu giận âm i.
Rõ ràng là do anh ta gây ra mà bây giờ lại ra về tôi có thể giúp cô.
Đúng là khiến người khác tức điên.
Cô đang định mờ miệng thì Vũ Hoàng Minh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô dưới gầm bàn, ý bảo cô chuyện tiếp theo cứ giao cho anh.
“Có chứ, không biết Chủ tịch Lăng Thanh có cách nào đề giải quyết tốt nhỉ?”
Vũ Hoàng Minh mìm cười, lằng lặng nhìn Lý Lăng Thanh.
Đối phương hơi sửng sốt, không ngð người trà ại là Vũ Hoàng Minh.
Ngay từ đầu, tất cả kế hoạch anh ta chuẩn bị đều nhắm vào Tô Thanh Trúc.
Về phần Vũ Hoàng Minh, trong mắt anh ta thì anh cũng chỉ là một thằng đi ð rể mà thôi.
Một thằng nghèo kiết xác mà cưới được một nữ Tổng giám đốc làm vợ đã là phúc tu từ tám đời rồi.
“Anh Minh à, anh cũng hiểu sao?”
Anh ta cười ngoài mặt nhưng trong lòng không cưỡi, nhìn về phía Vũ Hoàng Minh.
“Tôi cũng xem như có hiểu một chút đi, chuyện ở công ty tôi cũng có biết một ít.
Thế nhưng chúng tôi vẫn chưa có cách nào hay để ngăn giá cổ phiếu tiếp tục đi xuống.
Nếu như Chủ tịch Lăng Thanh có cách hay thì không ngại nói ra chứ?”
Vũ Hoàng Minh không phản ứng gì, nhưng Tô Thanh Trúc bên cạnh lại hơi đứng ngồi không yên Câu nói ban nấy của Lý Lăng Thanh rõ ràng là mắng người Nếu Vũ Hoàng Minh không nắm tay cô lại, ý bảo cô đừng giận thì cô đã đứng dậy bỏ đi từ lâu rồi.
“Thật ra biện pháp cũng đơn giản thôi, bán tháo số cổ phần trong tay cô ta ra để bảo toàn cho tất cả.”
Lý Lăng Thanh ra về đầy tự tin.
Cứ chiếu theo đà này thì không đến mấy ngày nữa, giá cổ phiếu chắc chắn sẽ sụt!
Đến lúc đó ập đoàn Tô thị sẽ phải đối mặt với việc lũng đoạn tài chính, nếu như không có ai ất có thể sẽ đi bơm tiền vào thì Tập đoàn Tô thị đến bờ vực phá sản.
“Theo ý của Chủ tịch Lăng Thanh thì có vẻ anh muốn mua cổ phần của công ty chúng tôi.
Nếu đã như vậy thì tôi muốn hỏi thử, anh có thể đưa ra bao nhiêu tiền?”
Nghe vậy, Lý Lăng Thanh nhếch môi cười.
Anh ta cảm thấy Tập đoàn Tô thị sắp không trụ nổi rồi.
Bây giờ phải bán tống bán tháo cổ phần.
Vì vậy, anh ta ra vẻ nhíu mày, tỏ về nghiêm túc nói: “Thật ra, ngay từ đầu chúng tôi cũng khá là thường thức Tập đoàn Tô thị, nhưng tôi cũng không ngờ giá cổ phiếu của các vị lại sụt giảm kinh khủng đến vậy.”
Nói xong, anh ta còn cố ý dừng lại một lúc “Thế này đi, tôi ra giá cho các vị xem.
Năm tỳ hai trăm năm mươi triệu, tôi muốn mua 30% cổ phần của quý công ty, thế nào Năm tỷ hai trăm năm mươi triệu?
Lúc nghe thấy con số này, Vũ Hoàng Minh suýt cưỡi ra tiếng.
Hiện tại, Tập đoàn Tô thị sờ hữu 70% xí nghiệp ở thành phố Vân Xuyên, tổng giá trị cộng lại ít nhất cũng phải hơn bảy mưới tỷ.
Năm tỳ hai trăm năm mưới triệu mà đòi mua 30% cổ phẩn không khác gì đang nói chuyện viển vông.
Lý Lăng Thanh thấy thế thì sắc mặt dần trầm xuống.
“Anh Minh, anh như thế là có ý gì?”
Nét cười trên mặt Vũ Hoàng Minh chợt tắt, anh bình tĩnh nói: ” Năm tỷ hai trăm năm mưới triệu là quá ít.
Thế này đi, tôi đưa cho anh một con số, nếu anh cảm thấy phù hợp thì tôi có thể bán cho anh.”
Lý Lăng Thanh nghe vậy thì hơi nhíu mày.
Trong lòng Vũ Hoàng Minh rốt cuộc đang.
mưu tính điều gì?
Thế nhưng, cái giá ban nãy cũng chỉ là thấp nhất mà thôi.
Anh ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý bò ra mười bốn tỷ.
Chỉ cần không cao hơn mười bốn tỷ, Lý Lăng Thanh cảm thấy vẫn có thể đàm phán được.
“Nếu anh Minh đã nói thế thì anh báo giá đi.”
Vũ Hoàng Minh suy nghĩ một thoáng rồi chậm rãi nói: “Ba trăm năm mươi tỷ cho 30% cổ.
phần công ty thì chúng tôi bán cho anh.”
Rầm!
Anh vừa thốt ra câu này thì Lý Lăng Thanh đã đứng bật cả dậy.
Ba trắm năm mưới tỳ, đúng là dám nói.
“Anh Minh này, anh đang nói đùa có phải không? Ba trăm năm mưới tỷ, tổng giá trị của cả Tập đoàn Tô thị còn chưa đến bảy mươi tỷ, anh.
dựa vào đâu mà báo cái giá này?”
Sắc mặt của anh ta cực kỳ khó coi.
Theo tình hình bây gið, anh ta cảm thấy Vũ Hoàng Minh có vẻ không muốn đàm phán.
“Tôi đã báo giá, vậy thì nó chính là giá trị của số cổ phần đó! Nếu Chủ tịch Lăng Thanh không muốn mua thì tôi đây cũng chẳng còn cách nào khá Nói hết câu, Vũ Hoàng Minh nỡ nụ cười.
“Tổng giám đốc Thanh Trúc, đây cũng là ý của cô sao?”
Lý Lăng Thanh nhướng mày nhìn về phía Tô Thanh Trúc.
Mà Tô Thanh Trúc chỉ gật nhẹ đầu: “Ý của chồng tôi cũng là ý của tôi.”
Được lắm!