Biên giới phía Bắc lúc này bị đè nặng tầng tầng lớp lớp sức ép.
Thương Châu áp sát từng bước, không muốn đề Bắc Sơn được dễ chịu.
Thế nhưng, có lực lượng Chiến Long Quân mạnh mẽ đóng giữ nơi đó nên đối phương cũng không dám phách lối quá đáng.
Nếu bây gið hai bên phá vỡ thế gọng kìm thì áp lực mà Bắc Sơn phải đối mặt sẽ lên đến đỉnh chóp.
Một khi đã đánh nhau thì Chiến Long Quân chắc chắn sẽ đứng mũi chịu sào.
Cho nên bây giờ không thể tự tiện điều động Chiến Long Quân được.
“Reng reng!”
Vũ Hoàng Minh châm một điếu thuốc, vừa rít một hơi thì điện thoại vang lên.
Cảm lên xem, là Long Vũ gọi cho anh.
“Anh Minh, có tin tức rồi.”
Lỡi vừa dứt, Vũ Hoàng Minh đã sầm mặt lại!
“Anh em mà chúng ta phái đi đã nghe ngóng được tin tức.
Hơn một năm trước, từng có một người trong tiều đội trực thuộc quân đội Cô Lang ð biên giới phía Bắc sử dụng vũ khí khẩu type 63 assault rifle!”
Nghe được tin tức từ Long Vũ, ánh mắt Vũ Hoàng Minh lộ rố sát khí ác liệt.
Hơn một năm trước, dùng khẩu type 63 assault rifte để làm nhiệm vụ.
Rất khớp về mặt thời gian!
Vũ Hoàng Minh hỏi: “Bọn họ đi làm nhiệm vụ ð chỗ nào?”
Tiếng Long Vũ hơi ngừng lại, sau đó mới chậm rãi nói: “Chuyện này tôi không biết, những người đó đều ngậm chặt miệng không nhắc đến nơi họ đã làm nhiệm vụ.
Nhưng có tin từ đám đàn em báo đến là hình như họ đến biên giới phía Nam, nhưng cụ thể là chỗ nào thì không rõ lắm”
Vũ Hoàng Minh hít sâu một hơi, sát khí trong mắt lại càng nồng đậm hơn.
Biên giới phía Nam?
Chẳng phải là phía bên này sao?
Nếu như thôn làng thật sự bị bọn chúng tàn sát thì anh phải tự tay báo thù nà Anh phun ra một làn khói xám, chậm rãi nói: “Được, tôi biết rồi! Bảo mấy anh em tiếp tục ần nấp chờ lệnh của tôi.
Nếu như có tin tức gì thì phải báo ngay cho tôi biết.”
“RõI”
“Nhưng mà… anh Minh, bao giờ anh mới về?
Tiền tuyết báo tin về, đám chó con Thương Châu kia lại rục rịch muốn động tay động chân.”
Giọng nói của Long Vũ khá nghiêm túc.
Vũ Hoàng Minh nhíu mày.
Không ngờ, đám chó con Thương Châu ấy mới đây đã không nhịn nồi rồi sao?
“Hắn là không lâu nữa đâu.
Một khoảng thời gian ngắn nữa có thể tôi sẽ về.”
Nói rồi, anh cúp máy ngay.
Xem ra, mình nên cân nhắc thời gian để về một chuyến.
Nhưng bây giờ, chuyện quan trọng và khẩn cấp nhất là phải tìm được tung tích của Dâu Tây.
Tổ chức Ám Dạ!
Anh cẩm điện thoại di động lên, nhìn dãy số trên đó.
Cuống cùng, vẫn nhấn nút gọi.
“Có chuyện gì?”
Đâu dây bên kia truyền đến một giọng nói trầm ổn.
Vũ Hoàng Minh lạnh lùng nói: “Tôi muốn tất cả tư liệu của Tổ chức Ám Dạ, ngay bây giờ.”
““Hả? Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Người đàn ông kia có vẻ hơi kinh ngạc.
“Bây giờ tôi cẩn ngay, không rành để nói nhảm!”
“Nếu con gái tôi thiếu mất một sợi tóc thì ông đây mặc kệ không làm nữa!”
Trong giọng nói của Vũ Hoàng Minh có lửa giận!
Chuyện này, đối phương nhờ mình làm giúp.
Bây gið lại liên lụy đến con gái của mình, anh cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Huống chỉ đã qua một ngày rồi mà vẫn không thu được chút tin tức nào.
Nếu không phải không thể sử dụng lực lượng của Chiến Long Quân thì anh đã giết thằng.
đến Huế từ lâu rồi.
“Được rồi, đừng nồi điên với tôi.
Bây giờ tôi chuyển tất cả tư liệu tôi biết cho cậu ngay!”
“Thế nhưng, tốt hơn hết là cậu nên kiểm chế một chút.
Tổ chức này… là tổ chức có uy hiếp lốn nhất mà tôi từng gặp.”
“Bây giờ tôi không ra tay được, cậu cũng biết rồi đấy, cậu lúc này cũng không sử dụng được lực lượng Chiến Long Quân, nên chỉ có thể dựa vào chính c: Người đàn ông trong điện thoại dặn dò một câu rồi cúp máy.
Vũ Hoàng Minh nhìn điện thoại.
Bao mươi giây sau, có một mail chuyển phát đến di động của anh.
Nhấp vào, những chữ lớn đỏ lòm xuất hiện trước mặt anh.
Trên tiêu đề viết: Danh sách phải giết!