Sð Thanh Nam nghe thấy anh nói như vậy, cả khuôn mặt cũng trờ nên nghiêm túc hơn.
*RốI”
Cúp máy xong, Vũ Hoàng Minh bỏ di động vào túi rồi đi lên lầu hai.
Còn chưa gõ cửa đã nghe thấy tiếng nức nỡ phát ra từ bên trong.
Lòng anh đau nhói, cánh tay ban đầu đang nâng lên lại thả xuống.
Anh biết bây giờ tâm trạng Tô Thanh Trúc rất khó chịu.
Nhưng anh cũng có khác gì đâu?
Bây giờ anh chỉ có thể cố hết sức mình để tìm kiếm tung tích của Dâu Tây.
“Cốc cốc!”
Cuối cùng anh vẫn giơ tay gõ cửa phòng.
“Thanh Trúc, có lẽ bây giờ Dâu Tây đang ở thành phố Đà Nẵng.
Anh chuẩn bị đi đến thành phố Đà Nẵng, em ngoan ngoãn ở nhà đợi nhé.
”
Dứt lời, cánh cửa cũng không có dấu hiệu mỡ ra.
Vũ Hoàng Minh chỉ có thể cười khổ một tiếng rồi xoay người xuống lầu.
Lúc đi tới cổng thì cánh cửa phòng bật mỡ.
Tô Thanh Trúc đứng bên lan can nhìn anh sắp rời khỏi cửa lớn.
Đôi mắt cô đỏ bừng hết lên, nước mắt trong suốt rơi đầy mặt.
Vũ Hoàng Minh dừng bước rồi quay đầu nhìn lại.
Nhìn gương mặt khiến tin anh quặn thắt, anh nhoèn miệng cười.
“Anh đi đây.
”
Nói rồi, anh đi thẳng ra khỏi phòng khách.
Phía sau là tiếng khóc tê tâm liệt phế của Tô Thanh Trúc: “Bảo vệ bản thân cho tốt.
”
Bước chân anh hơi dừng lại nhưng cũng nhanh chóng ra đến sân.
Anh vỗ tay nhẹ mấy tiếng.
Vài chiến sĩ ẩn núp trong bóng tối đồng loạt xuất hiện, quỳ một gối: “Anh Minh!”
“Bảo n toàn cho cô Thanh Trúc.
”
Vũ Hoàng Minh nhìn những chiến sĩ đó, lạnh lùng nói.
“RõI Họ gật đầu thật mạnh.
Thấy thế, anh phất tay một cái, những người đó lân nữa biến mất trong bóng tối.
Khi ra đến cửa, Sỡ Thanh Nam vẫn chưa đến nên anh đứng trước cửa châm điếu thuốc.
Rít sâu một hơi rồi nhìn ánh hoàng hôn nơi chân trời, anh cuộn chặt nắm đấm!
Ám Dạà?
Tối nay tao sẽ cho chúng mày biết biết hậu quả của việc chọc giận tao!
Chưa đầy vài phút sau, Sở Thanh Nam đến.
‘Vũ Hoàng Minh không nói câu nào mà bước thẳng lên xe.
Trên xe anh gọi một cuộc điện thoại cho Trương Hải Long.
“Hủy bỏ lệnh phong tỏa, để lại ba trăm người có võ nghệ tốt.
Những người khác tiếp tục đóng giữ ð biên giới, tôi sẽ chờ mọi người ở lối ra đường cao tốc!”
Nói xong anh tựa lưng vào ghế.
Sð Thanh Nam phụ trách lái xe không nhịn được hỏi: “Anh Minh, anh tra được cứ điểm nhỏ của Tổ chức Ám Dạ rồi sao?”
Trước đó, họ vẫn không thề tìm được vị trí chỉ nhánh địa phương của Tổ chức Ám Dạ nằm ở đâu, nhưng bây giờ anh Minh đột nhiên lại biết, điều này thật quá khó mà tin nổi.
sừp “Tất cả cứ điểm của Tổ chức Ám Dạ, tôi muốn quét sạch từng cái một!”
Trong lúc nói chuyện, Vũ Hoàng Minh lấy chiếc mặt nạ từ lòng ngực ra.
Nhìn Kim Long được thêu bằng chỉ vàng kia, anh thờ dài một hơi.
“Chiến Long Chiến Long, đã lâu rồi chưa thấy máu.
Hôm nay ta sẽ đề mi được thấy máu!”
Nói rồi, anh cầm mặt nạ đeo lên mặt.
Trong mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo.
“Đúng rồi, gọi điện thoại cho Triệu Cường, bảo bọn họ thông báo cho mọi người tập hợp.
quanh một công ty tên Tề Khải, nhớ mang theo.
hàng nóng!”
Sð Thanh Nam run lên, lấy di động ra gọi cho Triệu Cường ngay.
Triệu Cường vừa nhận được mệnh lệnh của Sð Thanh Nam đã thông báo xuống ngay.
Trong phút chốc, từng nhánh nhân lực rài rác khắp thành phố Đà Nẵng đồng loạt tập hợp.
n về phía công ty Tề Khải.