Giờ phút này, bức tường như muốn vỡ ra, âm thanh lớn đến điếc tai tất cả mọi người Đôi đồng tử của Hứa Vĩ và Vương Sơn, và cả ba người đàn ông che mặt kia đều co rụt lại.
Ánh mắt nhìn về phía Vũ Hoàng Minh đều tràn đầy sợ hãi.
Sức mạnh của cú đá này gần như vượt quá sức tưỡng tượng của họ.
Nghĩ thử xem, một cú đá của con người có thể khiến toàn bộ vách tường đều vỡ nát, thật đáng sợ biết bao nhiêu.
Vũ Hoàng Minh vặn cổ, nhìn về phía những người khác.
Hứa Vĩ và Vương Sơn không hề thu hút sự chú ý của anh.
Ngược lại, ba người che mặt kia lại khiến anh cau mày.
“Chúng mày… là người của aï2”
Ngữ điệu lạnh lùng không chút cảm xúc.
Ba người che mặt không nói gì nhưng có thể nhận ra vẻ sợ hãi trong mắt họ.
Là sự sợ hãi đến từ linh hồn!
Danh tiếng của Minh Vương không hề được thổi phồng.
Năm đó, một mình anh chém chết mười vị nguyên soái chín sao của quân địch, khiến quân địch nghe tiếng sợ vỡ mật.
Cái khác không nói, ngay cả Quang Vương và Kiên Vương khi đối mặt với Vũ Vương cũng sẽ không tránh khỏi áp lực.
Càng không cần bàn đến đám lâu la chưa đạt tới cấp bậc đại soái chín sao như chúng.
“Không nói?”
Ánh mắt Vũ Hoàng Minh lạnh đi, cuộn chặt nắm đấm.
Một cỗ sát khí sắc bén bắn ra từ người anh.
Ba người vẫn im lặng không nói gì, có điều thân thể chúng lại mất tự chủ, bắt đầu run rầy.
Một khi Minh Vương đã ra tay thì họ phải xác.
định là không có đường sống.
Càng không cần bàn đến việc lúc này còn có hai khẩu vũ khí hạng nặng đang kê thẳng vào đầu chúng.
Hơi cử động thị n đạn sẽ bay xuyên qua đầu mình.
“Khụ khụ…
Tiếng ho khan kịch liệt cắt ngang suy nghĩ của Vũ Hoàng Minh.
Quay đầu nhìn lại, chẳng biết Vệ Long đã bò lên từ mặt đất từ khi nào.
Chẳng qua, bây giỡ tình trạng của gã ta có về không ổn, khóe miệng rướm máu, sắc mặt tái nhợt.
Cánh tay không nén nồi cơn run.
Vừa rồi, cú đá đó của Vũ Hoàng Minh suýt làm gãy hai chân gã ta.
Gã ta cảm nhận rõ được rằng xương tay mình nứt r( “Không tệ, vẫn còn sống.”
Nhìn Vệ Long bò dậy từ mặt đất, Vũ Hoàng Minh mìm cười.
Anh cất bước đi đến trước mặt Vệ Long, nhìn cảnh gã ta ho ra máu không ngừng, anh nhếch môi cười.
“Mày cảm thấy mày có thề đỡ được mấy cú đá của tao?”
Vệ Long ngầng đầu nhìn Vũ Hoàng Minh, cười nhạo một tiếng: “Đúng vậy, tao biết mày rất ghê gớm đấy.
Nhưng tao cũng không ngại nói cho mày biết! Từ hôm nay trỡ đi, mày đừng hòng gặp lại con gái mày!”
Khi nghe thấy những lời này, sắc mặt Vũ Hoàng Minh trờ nên rét lạnh trong nháy mắt.
Đôi con ngưới đỏ bừng bừng như một con thú dữ chuẩn bị nuốt chừng con mồi.
“Mày muốn chết!”
Anh giơ tay, năm ngón tay siết lấy cổ Vệ Long.
Gân xanh trên tay nồi lên, sức lực tăng lên không ngừng.
Nhưng gã ta vốn không hề có ý định phản kháng.
Gã ta biết rõ, nếu Vũ Hoàng Minh đã tìm đến được nơi này thì kết cục của bản thân đã được định sẵn rồi.
Tuy nhiên, vì tổ chức, gã ta cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.
“Mày… giết tao cũng vô dụng.
Ha ha ha!”
Vệ Long cười điên cuồng, trong mắt toàn là ý cười tàn nhẫn.
Vũ Hoàng Minh không nói gì, giớ tay nện một cú vào bụng ông ta.
“Phụt!”
Vệ Long phun ra một ngụm máu tanh nồng, đôi mắt cũng đã dần mất đi tiêu cự.
Gã ta cách cái chết không xa.
“Mày còn sống thì xem như mày may mắn, nhưng hôm nay chẳng ai cứu được mày nữa đâu.”
Anh rút một con dao găm giắt bên hông ra.