Quân khu phía Bắ!
c Bây giờ trực thuộc sự quản lý của Diệp Bách Kiên.
Nhưng mình và anh ta không thù không oán, sao đối phương lại gây rắc rối cho mình?
Hay là Diệp Bách Kiên là người thành lập Ám Dạ?
Trong đầu anh bỗng nhớ tới bưu phẩm quốc vướng gửi cho mình lúc trước.
Trên danh sách phi giết cũng không có tên Diệp Bách Kiên.
Nghĩ thế, Vũ Hoàng Minh đã đoán ra được gì đó.
Hình như là đúng là thế thật.
Trên đó không có tên Diệp Bách Kiên, như vậy nói cách khác ít nhất chuyện này có liên quan tới anh ta.
Nếu không thì tại sao chỉ có tên mình và Phong Hiều Quang?
“Sao lại muốn bắt con gái tôi đi?”
Người bịt mặt lắc đầu.
Anh ta biết rất ít về chuyện này.
“Ngưỡi ra mặt làm việc với mày là ai?”
Vũ Hoàng Minh mờ miệng hỏi một câu nữa.
“Là… Đại soái Cổ Vu.
”
Lần này, anh ta trả lời cực kỳ nhanh.
Cổ Vu?
Đồng tử Vũ Hoàng Minh run lên.
Cổ Vu chẳng phải là là đàn em của Phong Hiểu Quang sao?
Thêm một người tham gia vào chuyện này từ lúc nào?
Chẳng lẽ Phong Hiểu Quang cũng có liên quan tới chuyện này?
Anh càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế.
Ít nhất theo anh, liên quan đến vụ này phần lớn là những người tai to mặt lớn ð Bắc Sơn.
“Minh… Minh Vương, anh còn gì muốn hỏi không?”
Người bịt mặt quỳ trên đất, trán ứa mồ hôi lạnh.
Gã ta chỉ sợ Minh Vương dưới cơn giận dữ sẽ bắt mình làm thịt.
Nhưng… rất đáng tiếc, anh ta đã đoán đúng.
“Đoàng!”
Không có bất cứ điểm báo trước nào, hai gã che mặt còn sót lại cũng bị giết chết.
Bây gið, ngoài ba người Vũ Hoàng Minh chỉ còn một mình Vệ Long nửa sống nửa chết.
Cùng lúc đó, Triệu Cường dẫn vài chiến sĩ lao lên.
“Anh Minh!”
Vũ Hoàng Minh ngoành lại nhìn Triệu Cường.
“Tình hình chiến đấu sao rồi?”
Triệu Cường hít sâu một hơi, lớn giọng nói: “Tổng cộng bắn chết bốn trăm bảy mươi tám.
quân địch.
Phe ta hy sinh mười ba chiến sĩ, hai mưới bảy người bị thương nặng.
”
Mắt Vũ Hoàng Minh lạnh lùng: “Có thương.
vong?”
Trán Triệu Cường lập tức toát mồ hôi lạnh!
Vốn tưỡng rằng trận chiến này đã ít thương.
vong lắm rồi, nhưng không ngð anh Minh vẫn không hài lòng với kết quả này.
Ánh mắt anh suýt chút nữa khiến anh ta không nén nổi cơn run.
Thấy Triệu Cường không nói li nào, Vũ Hoàng Minh khoát tay.
“Thôi thôi, đối phương cũng không phải người bình thường.
Về đi!”
Anh khoát tay ý bảo Triệu Cường dẫn người quay về.
Nhưng sao Triệu Cường không biết anh Minh nồi giận chứ.
Anh ta quỳ dưới đất không dám đứng lên!
Vũ Hoàng Minh tiến lên phía trước, mặt lạnh như băng, từ từ rút thắt lưng bên eo ra.
“Bếp”
Tiếng động vang dội khiến Sở Thanh Nam và Trương Hài Long không đành lòng nhìn thẳng.
Nhưng hai người hiểu rõ rằng đây là điều tất yếu “Cái này, đánh cậu vì không chịu khó huấn luyện!”
Dứt lời, anh lại đánh tiếp.
“Bốp!”
“Cái này, là đánh cậu chỉ huy không thỏa đáng, tồn thất tính mạng của mười ba anh em!”
“Bốp!”
“Cái này, đánh vì cậu tự cho mình là đúng!”
Ba roi này này quất Triệu Cường đến bong da tróc thịt, lưng cũng rỉ ra vết máu.
Triệu Cường cố nén không phát ra bất cứ âm thanh nào.
“Bây giờ cậu biết nên làm gì chưa?”
Vũ Hoàng Minh chất vấn!”
“Vâng! Thuộc hạ biết!”
Triệu Cường gật đầu nặng nề.
“Được rồi, về chờ lệnh đi!”
Dứt lời, anh ngoành sang nhìn về phía Vệ Long.
“Bây giỡ tới lướt mày!”