Trong phút chốc, sắc mặt của Phong Hiểu Quang lập tức lạnh xuống.
Ánh mắt vô cùng lạnh lùng nhìn chằm chằm ‘Vũ Hoàng Minh.
“Tại sao?”
Quân đội Cô Lang là một cây đao trong tay cậu ta.
Thực lực của toàn đội rất mạnh.
‘Tổn thất chắc chắn là một đà kích rất lớn đối với bản thân cậu ta.
“Bỡi vì bọn họ nhất định phải chết!”
“Cho dù hôm nay anh không đánh với tôi, tôi cũng sẽ giết hết bọn họ!”
Khi mấy chữ cuối cùng được phun ra, trên mặt Vũ Hoàng Minh đầy sát khí.
Vẻ mặt đó chắc chắn không phải đang nói đùa.
Nếu không phải quân vương cho người báo tin, anh cũng không dám chắc chuyện đó có phải là do đội này làm hay không.
Tuy nhiên, anh đã nhận được tin tức từ chính quân vương.
Vì vậy tất cà mọi người trong đội này phải giết.
Nếu Phong Hiểu Quang dám bảo vệ cho bọn họ, anh không ngại giải quyết cả Phong Hiểu Quang.
“Lý dot”
Sắc mặt Phong Hiểu Quang có chút khó chịu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Vũ Hoàng Minh.
Người này chưa từng lấy loại chuyện như này ra đề đùa giốn.
Câu nói đầy sát khí như vừa rồi kia, có nghĩa là anh ta nhất định sẽ làm được.
Dù cho cậu ta muốn bảo vệ nhưng sợ rằng cũng không bảo vệ được.
“Lý do ư?”
“Nếu thắng được tôi, tôi sẽ nói cho anh biế ‘Vũ Hoàng Minh đứng tại chỗ cười nhạo một tiếng Tay anh từ từ buông xuống, lúc này cơ thể anh bắt đầu căng cứng.
“Vậy để xem thử một năm này anh có tiến bộ lên được chút nào không!”
Phong Hiều Quang hét lên một tiếng, thoáng cái bóng người cậu đã xẹt qua.
Một nắm đấm thẳng tắp bay đến, mang theo cả tiếng xé gió.
Khóe miệng Vũ Hoàng Minh nhếch lên, và anh cũng đáp lại với cùng một cú đấm.
“Amt”
Hai nắm đấm va vào nhau, không ai phải lùi bước.
“Nhận lấy đi!”
Phong Hiểu Quang là người đầu tiên lùi lại một bước, tung một cú đá móc bằng chân phải.
Nhưng lần này, Vũ Hoàng Minh không đánh trà mà giớ tay chặn lại.
Lực cú đá mạnh đến nỗi khiến anh phi lại ba bước, mỗi bước đều đề lại dấu chân thật sâu trên mặt đất.
Thấy vậy, người kia lại thừa thắng xông lên.
Chưa đẩy nửa phút, cả hai đã ra tay hàng chục lần Quân lính xung quanh nhìn chăm chú.
Thực lực của Minh Vướng và Quang Vướng quá mạnh, bọn họ hoàn toàn không có cửa để so sánh.
Nhìn hai bóng người đang đánh nhau, Tiêu quân không khỏi thỡ dài, trong mắt đầy hâm mộ.
“Chí này, ông nói xem hai thuộc hạ của cậu Minh chúng ta đây thì có thể chống nổi bao.
nhiêu hiệp?”
Lưu Chí đứng bên cạnh mìm cười: “Nếu như.
cậu Minh mà dốc toàn lực, hai người chúng ta chỉ: có thể chống cự được nhiều nhất là mười hiệp.
”
Hai người họ đã theo Vũ Hoàng Minh lâu vậy rồi, đối với thực lực của cậu Minh thì họ nắm rõ như lòng bàn tay.
Tức là, hai mươi bảy người đứng đầu trong Chiến Long quân bọn họ, kể cả từ cấp một sao.
đến cấp chín sao gộp lại với nhau, thì cũng chỉ là một món khai vị trong mắt cậu Minh mà thôi.
Hơn nữa, xét theo tình hình hiện tại, cả Minh Vương và Quang Vương chỉ mới dùng nhiều nhất là bảy mươi phần trăm sức mạnh thật sự của họ thôi.
“Bụp!”
Phong Hiểu Quang dùng chân đá văng Vũ Hoàng Minh.
‘Vũ Hoàng Minh dừng tay, vấy vẫy tay, toét miệng cười nói: “Đã lâu không gặp, kĩ năng của anh cũng có tiến bộ đấy chứ.
”
Phong Hiểu Quang cười khà khà: “Vậy sao?
Hôm nay, anh nhất định sẽ bại dưới tay tôi!”
Sau đó, cậu ta từ từ cði bỏ quần áo, lộ ra một dáng vóc cường tráng như mãnh hồ.
Cơ bắp cuồn cuộn, tựa hồ có thể giết chết một con voi chỉ bằng một cú đấm.
Cậu ta chỉ tiện tay hất một cái, quần áo đã bị ném ra xa hơn mười mét.
“Ẩm!
Cả bộ quần áo tựa như một tảng đá lớn, nặng nề đập xuống đất.
Nhìn thấy cảnh này, mấy người Tiêu quân không khỏi há hốc mồm.