“Hai người tốt nhất là nên đi cùng tôi một chuyến”
Vũ Hoàng Minh dùng thành thạo tiếng anh nói chuyện cùng hai người họ, nụ cười trên khoé.
môi càng thêm lạnh lẽo.
Nhưng Orgrim cười lạnh một tiến: chính là Vũ Hoàng Minh sao? Ngưỡng mộ đã lâu, bất quá, hôm nay anh muốn ngăn cản hai người chúng tôi, thật sự không được!”
Vũ Hoàng Minh nhướng máy, không biết người này lấy tự tin từ đâu, lại dám cùng anh nói chuyện như vậy.
Quay đầu lại, nhìn về phía Tiêu Quân.
“Để bảo vệ làm cho tất cả mọi người nhanh chóng lui khỏi, không có lệnh của tôi, ai cũng không được vào!”
Tiêu Quân mặt lạnh lùng: “Vâng!”
Sau đó bước đi nhanh, đi về phía nhân viên bảo về gần nhất.
“Anh muốn động thủ chỗ này sao?”
Orgrim dường như đọc được suy nghĩ của ‘Vũ Hoàng Minh, mìm cười.
Chris Lou, đứng bên cạnh cũng cười ha ha: “Anh Minh, nếu chúng tôi đã đến đây, tất nhiên sẽ có chuẩn bị đàng hoàng, anh xác định không.
thể giữ được hai người bọn tôi sao?”
Nếu không có cô gái chăn heo, bọn họ cũng sẽ không dễ dàng đến được Bắc Sơn.
Một khi đã đến đây, bọn học chắc chắ rời đi được, làm cho ai cũng không tìm được tung tích của bọn họ.
“Phải không.
”
“Tôi cũng muốn nhìn một chút, hai người rốt cuộc có bản lĩnh gì!”
Vừa dứt lời, Vũ Hoàng Minh lập tức nhấc chân dập đầu gối về phía Chris Lout Mà lúc này, những người xung quanh đã được bảo vệ đưa ra khỏi sân bay.
Nhưng vẫn có một vài người ngoáy đầu lại nhìn về phía vị trí trung tâm của sân bay.
“Bếpt”
Orgrim không cần thận bị Vũ Hoàng Minh cho một cú đá vào ngực, cà người đều bị đánh ngã, ngã thẳng đến thùng rác.
Nhưng rất nhanh, anh ta liền đứng dậy, phủi phủi bụi trên người.
“Tốt”
“Sức lực anh không tệ, cũng đủ làm đối thủ của tôi”
“Tôi muốn xem thừ sức lực của anh mạnh như nào!”
Thân ảnh loé lên, ngay lập tức hướng tới Vũ Hoàng Minh.
Thần hình gầy yếu, nhưng tốc độ quả thật nhanh hơn sức gió bình thường.
Đồng từ Vũ Hoàng Minh co rút lại!
Tên này không tầm thường, không hồ danh là có thể giết được cao thủ cùng cấp.
phía bên kia, sức mạnh không rõ của Chris Lou, người được hiển thị trong tư liệu, đối mặt với Tiêu Quân và Lưu Chí, nhưng lại không rơi vào thế yếu”
Sức lực này đúng là quá mạnh!
Tiêu Quân cùng Lưu Chỉ đặc biệt sợ hãi, thật không nghĩ tới sức mạnh của tên người nước ngoài này lại lợi hại đến vậy.
“Bốp bốp bốp!”
Vũ Hoàng Minh cùng Orgrim đánh không dưới trăm hiệp, nhưng là vẫn không làm gì được đối phương.
“Ảmt Hai người đánh vào đối phương cùng một lúc.
Thân thể lui ra xa hơn mười mét, sàn nhà đều hư không ít.
“Nicel”
“Anh là người đầu tiên có thể đố được một đòn của tôi!”
Ánh mắt Orgrim hiện lên một tia hưng phấn, đưa tay ra một cái, quần áo trên người nháy mắt bị xé rách.
Dưới thân hình gầy gò kia, tất cả cơ bắp đều phát triển rất tốt.
“Tối đây đi, cho tôi thấy toàn bộ sức mạnh của anh.
”
Anh ta ngoắc tay về phía Vũ Hoàng Minh.
Ý tứ khiêu khích không cần nói cũng biết.
Vũ Hoàng Minh hít sâu một hơn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Orgrim.
“Nếu anh đã nghĩ muốn chết, tôi sẽ đáp ứng cho anh!”
Anh giơ tay chậm rãi cời áo sơ mi đen trên người, vươn tay ném xuống một bên.
Dáng người cứng cáp, những vết sẹo chẳng chịt, trên người giống như thêm rồng có sừng.
Liếc nhìn một cái, thật sốc!”
Đây rốc cuộc phải trải qua bao nhiêu trận đấu, mới nhiều sẹo như vậy.
Hơn nữa, mỗi vết sẹo đều vết thương trí mạng.
Mà lúc Tiêu Quân cùng Lưu Chí đều thấy sẹo trên người Hoàng Minh, cả người đều run lên.
Không cần thận bị Chris Lou đánh lùi ba bước.
Cho dù vậy, cũng không thể che dấu được ánh mắt đang run rầy của hai người họ.
Bời vì, khi cậu Minh cời áo, thì chỉ có một lí do.
Chính là ph: liều mạng!