Khi Orgrim nhìn thấy những vết sẹo đó trên người Vũ Hoàng Minh không thể nhịn được đồng từ co rụt lại.
Miệng nói thẩm: “Tên này cũng là một người tàn nhẫn.
”
Đối phương và anh ta đều là ở trên chiến trường đánh với cà tính mạng, vết sẹo trên người là Vinh quang duy nhất của bọn họ.
Mà những vết sẹo này trên người Vũ Hoàng Minh mà nói, tuyệt đối không phải thứ mà thiên vương có thề lưu lại.
Anh tuyệt đối là cao thủ cấp bậc cao nhất.
Thiên vương tầm thường không phải đối thủ của anh ta.
“Chết đi!”
Thân ảnh chớp động trong không gian, Vũ Hoàng Minh xuất hiện cách bên người Orgrim, giơ tay lên hung hăng đấm một quyền xuống.
Người phía sau rùng mình, kinh ngạc nói: “Thật nhanh!”
Giơ tay lên che trước ngực, nhưng vẫn không tránh được bị lực lượng đáng sợ kia đầy lùi vài chục bước chân.
Mỗi một bước, đều đề lại một cái dấu chân thật sâu trên mặt đất.
Cà mặt đất cũng bị thấp xuống xuống.
Trên tay truyền đến cảm giác đau đớn làm anh ta nhịn không được sắc mặt trầm xuống, nếu không sử dụng toàn lực, rất có khả năng hôm nay sẽ thua trong tay người này.
Dưới chân vừa động, giết về hướng Vũ Hoàng Minh.
Mà bên kia, hai người Chris Lou và Tiêu Quân và Lưu Chí cũng đang đánh túi bụi.
Ai cũng không làm được gì ait Nhưng mà, thật ra Tiêu Quân và Lưu Chí càng đánh càng sợ hãi.
Hai người này rốt cuộc là địa vị gì, thực lực mạnh mẽ như vậy.
Lại còn có thể ép cho cậu Minh dùng hết sức lực.
Quả thật đáng sợ.
Ngoài sân bay bên trong đám người, Tô Thanh Trúc về mặt nôn nóng tìm kiếm hai người đàn ông kia.
Nhưng mà, tìm một vòng vẫn không tìm được.
Rất nhiều người đã ra về.
Nhưng, trong sân bay lại truyền đến từng.
tiếng gầm rú.
Trong lòng cô trầm xuống, chẳng lẽ hai người kia bị chặn ð bên trong.
Tường tượng đến đó, liền lập tức đi vào bên trong.
Nhưng lại bị nhân viên bảo vệ ngăn cản ở lại.
“Ngại quá tiều thư, sân bay đã bị phong toả, cô không thể đi vào”
Nhân viên bào vệ sắc mặt nghiêm trọng.
Mấy người bên trong kia, chính là những người cao cấp nhất của Bắc Sơn.
Lỡi nói của bọn họ, có mấy người dám không nghe.
“Những người bên trong đó, là những người tôi sẽ tiếp đón lần này, nếu đề chậm trễ, anh gánh vác được trách nhiệm này sao?”
Khuôn mặt xin đẹp của Tô Thanh Trúc trầm xuống, không cho nhân viên bảo vệ chút mặt mũi nào.
Mặc kệ là như thế nào, chỉ cần đón được kia hai người nước ngoài kia, cô sẽ có thể thấy được.
Dâu Tây.
Cơ hội này, cô sẽ không từ bỏ.
“Ngại quá, khách quý bên trong có mệnh lệnh, không có sự cho phép của bọn họ, ai cũng không thể đi vào!”
Nhân viên bảo vệ vẫn lắc đầu, không cho Tô Thanh Trúc đi vào.
Tô Thanh Trúc mi mỏng vừa nhíu, xoay người liền rỡi đi.
Nhân vien bảo vệ theo bàn năng cử động.
thân thể, thả lòng cảnh giác.
Nhưng mà, đúng lúc này, Tô Thanh Trúc bỗng nhiên quay đầu, một tay đầy nhân viên bảo vệ ra, hướng về phía trong sân bay chạy vọt qua.
Mấy người nhân viên phụ trách bảo vệ thấy Tô Thanh Trúc chạy vào, lập tức đuổi theo.
Nếu thật sự đề cô gái này đi vào, không biết công việc của bọn họ còn giữ được nữa hay không.
Nhưng cô gái này chạy trốn thật mau, bọn họ cũng chỉ có thể chạy theo phía sau gọi với tới đối phương dừng lại.
Cô gái kia lại làm bộ như không nghe thấy, chạy về phía cửa kính.
Vừa khi vào được bên trong sân bay, Tô Thanh Trúc ngây ngần cả người.
Bên trong rộng lớn nhưng chỉ có năm người.
Một người đàn ông thân trên trần trụi nhìn thấy vết sẹo đang cùng một người đàn ông tóc vàng mắt xanh khác chiến đấu ác liệt.
Hai người anh tiến tôi lùi, trên mặt sàn nhà đều bị nứt đi một ít.
Bên kia, hai người đàn ông khác đang cùng một một người đàn ông khác tóc vàng có chút hơi béo đánh nhau.
Nhưng mà, Tô Thanh Trúc chỉ cần liếc mắt một cái là có thể đủ nhìn ra, người đàn ông trên người đều là vết sẹo kia chính là Vũ Hoàng Minh.
Hai người đàn ông này chắc chắn là hai người cô cần tiếp đón.
Cô ngây ngốc nhìn hai người đàn ông đang ác chiến, có chút thất thần.
Cô loay hoay, không biết làm thế nào mới có thể khiến cho hai người kia dừng lại.