Khi rời khỏi sân bay, về lại đến trong thành phố, Vũ Hoàng Minh một mình bước đi trên đường, mặt mũi tái nhợt.
Về phần Lưu Chí thì đã chờ Tiêu Quân đi bệnh viện chiến khu rồi.
Có nằm mơ anh cũng chẳng thể tin được rằng Tô Thanh Trúc lại xuất hiện ð sân bay, lại còn dẫn cả hai người quan trọng kia đi nữa.
Nói ï nói lại, tất cả mọi chuyện này đều đã bị người khác nắm trong lòng bàn tay cả rồi.
Tô Thanh Trúc không xuất hiện thì anh đã bắt được hai người kia rồi.
Với cả bản thân anh bị đối phương đá vào.
mạn sườn một cú, vết thương không hề nhẹ, nếu tiếp tục chiến đấu nữa thì sẽ chỉ rước lấy thất bại thàm hại mà thôi, chẳng bằng cứ để bọn họ đi cho rồi.
Mà quan trọng hơn hết chính là, Tiêu Quân còn bị trúng đòn nặng hơn nữa, thiếu chút là bị đối phương đánh chết rồi, chuyện này càng thêm củng cố hơn suy nghĩ thả bọn họ rời đi của anh.
“Tô Thanh Trúc ơi là Tô Thanh Trúc, một mình em liệu có thể cứu con bé ra thật ư?” Vũ Nếu không phải đối phương dùng bé con đề uy hiếp Tô Thanh Trúc thì Tô Thanh Trúc cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy, cũng sẽ càng không thể biết rõ một cách chính xác rằng hai người này sẽ đến Bắc Sơn được.
“Tinh tỉnh tinh!”
Bỗng nhiên, điện thoại của Vũ Hoàng Minh vang lên.
Anh cầm điện thoại lên, vừa nhìn thì thấy là Quân vương gọi điện thoại đến cho anh.
“Chuyện gì thế này?”
Ông đã nghe được hành động lúc này đã bị thất bại từ phía Long Nhạn.
Hơn nữa suýt chút nữa là Tiêu Quân đã hi sinh.
Đến cả Vũ Hoàng Minh cũng bị thương tồn không hề nhỏ.
Thế nhưng, nguyên nhân cụ thể thì vẫn phải hoi Vũ Hoàng Minh thì mới có thể rõ ràng hết thầy được.
Ông không tin Vũ Hoàng Minh không phải là đối thù của Orgrim.
Cho dù có là không phải ngang tài ngang sức thì cũng không thể nào bị đối phương đánh cho bị thương được.
“Vợ tôi đến đây, là cô ấy dẫn bọn họ đi”
“Do tự tôi không cần thận, bị bọn họ đánh thương”
Vũ Hoàng Minh hít sâu một hơi, ngồi trên chiếc ghế ven đường đốt một điếu thuốc.
Khi Sð Quân Kim nghe thấy lời này thì cũng lặng hẳn xuống.
Ông ta không hề nghĩ rằng vợ của Vũ Hoàng Minh sẽ xuất hiện ð nơi đó.
“Hừm, tôi biết rồi, mấy ngày nữa cậu hãy cứ chú ý nghỉ ngơi đi, những chuyện còn llại tự tôi sẽ chủ động sắp xếp người đi làm, nếu có tin tức gì tôi sẽ thông báo cho cậu biết.
”
Nói rồi, tắt cuộc gọi.
Bỏ điện thoại xuống, Vũ Hoàng Minh rít một hơi thuốc thật sâu.
Xem ra, chuyện này tạm thời chính anh không thể can thiệp vào được.
Trước khi vết thương lành lặn hoàn toàn mà đi chống lại Orgrim thì chính là bốn chọi sáu.
Thế nhưng, hiện tại anh sốt ruột muốn biết rằng, hai người kia rốt cuộc đã đi về đâu.
Mà ở đầu kia.
Tô Thanh Trúc đã đưa Orgrim và Chris Lou đến địa điểm trong mục đích của họ.
‘Về phần cô thì đã bị tài xế lái chờ về.
Trờ lại nơi mà người đàn ông kia sắp xếp cho.
cô, Tô Thanh Trúc cuối cùng cũng thờ phào một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng mà, mỗi khi nghĩ đến cành Vũ Hoàng Minh bị Orgrim đá thằng vào mạn sườn đến độ hộc máu, trong lòng cô xót xa như bị đao cắt, đau đốn vô cùng.
Hoàng Minh, em xin lỗi, thật sự xin lỗi anh.
Tô Thanh Trúc không ngừng xin lỗi trong lòng, dù rằng cô biết như thế là vô ích.
Ngay sau đó, điện thoại cô rung chuông.
Trông dãy số hiện trên màn hình, cô hít một hơi thật sâu, ấn vào nút nhận điện thoại.
“Được lắm, được lắm, không hồ là vợ của Minh Vương, không ngờ rằng cô lại có thể khiến cho Minh Vương bị trọng thương, quả đúng là ra ngoài dự kiến của tôi mà, hahaha!”
Tiếng cười đắc ý của gã đàn ông khiến Tô Thanh Trúc càng thêm khó chịu.
Nếu không phải là bời vì cô thì Vũ Hoàng Minh cũng sẽ không bị thương.