Chiến Long Quân Trở Lại


‘Vũ Hoàng Minh tay cầm điện thoại, từ trong nhà gọi to ra phía ngoài “Vâng!”
Trương Hài Long bên ngoài đáp vào một tiếng Ngay lúc ra đến ngoài biệt thự, Hải Long đã chuẩn bị xe xong “Cậu Minh, chúng ta đi đâu?”
“Đi đến quán Ông Chủ ð Lạng Sơn”
Khóe miệng Vũ Hoàng Minh khế nờ nụ cười, từ lúc đám cưới xong, anh chưa gặp lại ba người bọn họ.

Bây gið ba người họ đều ð Huế rồi, chắc chắn phải có việc gì quan trọng mới đến đây.
Hơn nữa lúc trước theo mô tả của Hài Long thì ba ngưỡi họ đã đi làm việc gì đó rồi.
Một tiếng sau, xe đỗ trước quán Ông Chủ.
‘Vũ Hoàng Minh không vội vã đi vào quán, thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở trong sảnh.
“Em Thường”
Nhìn thấy Mai Nguyệt Thường, Vũ Hoàng Minh gọi to một iếng “Anh Hoàng Minh, anh đến rồi ‘Vừa nghe tiếng Vũ Hoàng Minh, Mai Nguyệt Thường liền quay đầu lại ,trên mặt lộ rõ sự vui mừng.

Cô mặc một chiếc váy đen, chân đi đôi giầy cao gót cũng đen.


Cách ăn mặc biểu hiện rõ.
phong cách, thần thái hơn người của cô.
“Mới có một thời gian không gặp em mà em càng ngày càng đẹp hơn rồi đó”
‘Vũ Hoàng Minh nói đùa.
“Ai bảo, chị dâu mới thực sự xinh đẹp này”
Mai Nguyệt Thường nhoèn cười, nhưng nét mặt Vũ Hoàng Minh thoáng chốc đã trùng xuống.

Sự thay đổi nét mặt của anh không qua khỏi con mắt tinh tường của Mai Nguyệt Thường, sau đó cô ấy ngay lậ tức thụ lại nụ cười.
“Sao thế anh Hoàng Minh? chị dâu xảy ra chuyện gì sao?”
Vũ Hoàng Minh lắc đầu, nét mặt có chút u sầu “Anh Hải Từ và Nhị Ngưu đâu?”
“Ö trên tầng, chúng ta đi lên rồi nói”
Hai người vào thang máy đi lên một căn phòng đã được bao trọn Trong phòng, Hài Từ và Nhị Ngưu đang nói chuyện tếu với nhau.

Nhưng khi nhìn thấy Vũ Hoàng Minh cùng Mai Nguyệt Thường cùng đi vào liền đứng dậy.
“Cuối cùng cũng đến rồi, tôi cứ nghĩ cậu không đến.”

Đông Hoàng Hải cười haha, nhưng lại thấy sắc mặt của Minh hoàng có chút khó coi, lập tức dừng lại, nheo long mày.
“Sao thế, đã xảy ra chuyện gì sao?”
‘Vũ Hoàng Minh miễn cưỡng nỡ một nụ cười: “Không có chuyện gì, nào nói chuyện mọi người trước đi, dạo này đi làm gì rồi, cũng không đề lại liên lạc cho tôi mà cứ thế đi rồi”
‘Vũ Hoàng Minh không nói, Đông Hoàng Hải cũng không hỏi nhiều.
Sau khi phục vụ đã mang hết thức ăn và rượu lên bàn, Đông Hoàng Hải mới hỏi Vũ Hoàng Minh: “Hoàng Minh, đình Sơn Thần tìm hiểu đến đâu rồi”
Vũ Hoàng Minh hít một hơi thật sâu: “Tìm hiểu không nhiều, đỉnh Sơn Thần không đầy đủ, vẫn còn thiếu rất nhiều những mảnh vỡ đề cập tới nền văn minh của một địa điềm, hình như là một di tích nào đó” Ba người Đông Hoàng Hải ngồi nghe, cùng nhau xem giúp.

Xem ra Vũ Hoàng Minh cũng biết được phần nào sự việc.Chỉ là những thứ anh ta biết rời rạc mà thôi.
“Hoàng Minh, những điều cậu nói chúng tôi đều biết rõ, nhưng có chuyện này tôi sẽ nói với cậu, cậu không được nói chuyện này với ai, kể cả quân vương, đều không được nói, bời vì điều này.
rất quan trọng.
Sắc mặt Đông Hoàng Hải trờ nên bất thường một cách đáng ngỡ.

Vũ Hoàng Minh có chút thay đồi sác mặt, từ bé đến lớn chưa bao giờ anh thấy anh Hài Tử có biểu cảm như vậy.

Hơn nữa ngay.
cả quân vương cũng không được nói, có thể thấy.
tính nghiêm trọng của sự việc này.
“Anh Hải Từ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy.?
“Nếu như cậu cũng đã biết về Đình Sơn Thần có liên quan tới một di tích thì chúng tôi cũng không có gì để giấu cậu cả Tôi, NI và em Thường đang đi tìm di tích đó.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận