Khi ngủ dậy từ trên giưỡng, Vũ Hoàng Minh chỉ cảm thấy bản thân đầu óc không tỉnh táo, có chút đau đầu.
Hôm qua uống rượu cùng anh Hải Từ bọn họ, uống quá nhiều rồi, anh cũng không đặc biệt khống chế, muốn buông thả bản thân để uống một lần.
Ai ngờ đến, say thật rồi.
Chì là, để ộ một tin tức tương đổi quan trọng, đó chính là vị trí của Đình Sơn Thần.
“Kệ đi, qua mấy ngày nữa anh Hải Tử bọn họ.
vẫn sẽ tìm mình, đến lúc đó mình hỏi lại cũng được = ‘Vũ Hoàng Minh uống một ngụm nước nóng, cảm giác dễ chịu hơn nhiều.
“Cậu Minh, cậu tình rồi sao?”
Trương Hài Long xuất hiện ð ngoài cửa, nhìn ‘thấy cậu Minh nghỉ ngơi trên ghế sofa, cung kính nói.
“Hôm qua tôi đã uống hơi nhiều phải không?”
“Không có làm việc gì ngoài sự cho phép.
chứ?”
‘Vừa nói xong câu này, biểu cảm trên mặt của Trương Hải Long có chút kì quặc.
Ánh mắt khi nhìn Vũ Hoàng Minh có chút do.
dự không quyết.
Hình như là đang suy nghĩ, có cần nói cho.
cậu Minh biết tối qua anh đã làm việc gì.
Nhìn thấy biểu cảm không được tự nhiên trên mặt của Trương Hài Long, thì Vũ Hoàng Minh biết được tối qua bản thân chắc chắn đã làm việc gì mà bản thân không biết.
Mặt mày nghiêm trọng nói: “Nói đi, tối qua tôi đã làm gì?”
Biểu cảm Trương Hải Long cứng từ từ nói: Minh, tối qua sau khi cậu uống say, trong phòng không ngừng gọi tên của cô Thanh Trúc, còn Dâu Tây nữa… Nói muốn cho bọn họ cuộc sống hạnh phúc.
”
“Cứ nói vậy đến hai giờ sáng mới ngủ…”
Nghe được Trương Hải Long nói vậy, biểu cảm trên mặt của Vũ Hoàng Minh cũng có chút ngại ngùng.
Không ngờ đến, bản thân bị say lại chính là bộ dạng này.
Xem ra, sau này phải khống chế lại mới được.
Nếu không, nếu bị người khác thấy được thì mất mặt lắm.
“Đúng rồi cậu Minh, vừa rồi Long đại nhân qua đây tìm cậu, nhưng cậu đang ngủ, cho nên không có làm phiển cậu, nhờ tôi nói giùm một câu, sau khi tình dậy đi gặp Quân vương, hình như Quân vương có lời muốn nói với cậu”
Hà?
Vũ Hoàng Minh chau chặt mày lại, xem ra Quân vương có tin muốn nói cho mình biết rồi.
“Vậy thì đi thôi”
Anh đứng dậy rời khỏi phòng khách.
Mấy chục phút sau.
Chiếc xe dừng lại ở ngoài Tứ Hợp viện nơi Quân vương ð.
Gõ gõ cửa, Long Nhạn đã mỡ cửa ra.
“Cậu đến rồi, Quân vương đợi ngài mấy tiếng rồi, vào đây đi”
Vũ Hoàng Minh không nói chuyện, đi vào trong sân.
Trong sân, Sð Quân Kim đang luyện kiếm.
Kiếm thái cực trong tay, vừa đi vào sân, Vũ Hoàng Minh đã cảm thấy một luồng hơi thờ mạnh mế xông đến.
Anh biết rõ, thực lực của Quân vương tuyệt đối là trên thực lực của mình.
Chì là, đến hiện tại, anh cũng chưa từng thấy qua Quân vương ra tay.
Người Có thể khiến Quân vương ra tay, tuyệt đối không phải là người bình thường.
Nhưng, nhìn thấy Quân vương múa kiếm, anh cũng không lên tiếng làm pI yên lặng mà xem.
Mỗi một nhát kiếm, hình như cũng đều mang theo hàm súc đặc biệt.
Rõ ràng là cách rất xa, nhưng Vũ Hoàng Minh lại cảm giác được mỗi một nhát kiếm, đều có thể đâm trúng mình.
Thời gian múa kiếm không dài, được mấy phút là kết thúc Khi Sð Quân Kim thu kiếm, thờ ra một hơi thờ thật dài loạn nhịp.
Sau đó mới dẹp kiếm Thái Cực trong tay vào.
trong bao kiếm rồi treo một bên lên tường.
“Cảm thấy thế nào?”