Chiến Long Quân Trở Lại


Tìm Hoa Cửu U Nó chỉ tồn tại trong lăng mộ sao?
‘Vũ Hoàng Minh trầm mặc.

Ông Thuận này ở trong lăng mồ, cũng phải ‘tồn tại hơn một trăm năm trên phần mộ rồi.

Loại lăng mộ thế này, ở Bắc Sơn không phải là không có, nhưng mà đại đa số loại lăng mộ.

này đều được bảo vệ.

Người bình thường đều không thể tiếp cận được.

Hơn nữa, không thể xác định được dược liệu trọng miệng ông Thuận này, có sinh sôi cái thứ gì khác không.

Huống chỉ, loại đồ vật này mấy trăm năm đều không có xuất hiện qua.

“Ông Thuận, có thể sử dụng những đổ vật khác thay thế không?”
Xác suất mà thứ này có thể xuất hiện, rất nhỏ rất nhỏ.

Nhỏ đến mức làm người ta tuyệt vọng.

“Tạm thời còn không có tìm được đồ vật thích hợp đề thay thế nó.


“Hơn nữa, loại đồ vật này rất khó bảo tồn, chỉ cần rời khỏi huyệt mộ ba tiếng sau liển sẽ khô héo, nó chứa đựng kịch độc, chạm vào là chết ngay, không có thuốc nào chữa được.


Đến cà ngữ khí của Ông Thuận đều ngưng trọng.

Thứ đồ này, ông ta cũng chỉ thấy qua trong sách cổ.


Có phải lời đồn hay không, hoặc là giả dối, vậy thì không biết được.

Nghe thấy vậy, Vũ Hoàng Minh nỡ một nụ cười cay đắng.

Sẽ khô héo sau ba tiếng, độc tính cao, và sẽ chết nếu chạm vào nó.

Chỉ riêng một điều kiện thôi cũng khiến lòng người sợ hãi rồi.

Nói cách khác, cho dù bản thân may mắn gặp được loại đỏ vật này, anh cũng phải mang về cho Dâu Tây, nếu không, một khi ba tiếng trôi qua, xem như có được trong tay đi nữa thì cũng không khác gì bom hẹn giờ.

“Cháu biết rồi”“
‘Vũ Hoàng Minh hít sâu một hơi, ánh mắt đầy.

mất mắt.

Không ngỡ rằng, điều kiện để mình có thể cứu Dâu Tây lại khó khăn như vậy.

“Chỉ là, nếu như dựa theo tình huống mà ông nói, cũng không phải là không có biện pháp khắc phục”
“Nhưng mà…thời gian có thể rất dài, có thể là mười năm, có thể là hai mươi năm, Dâu Tây sẽ lấy lại được trí nhớ về cháu.


“Trong khoảng thời gian này, chỉ cần cháu chăm sóc tốt cho nó, thỉnh thoảng làm một số hành động yêu thương chăm sóc là được”
Ông Thuận lại nói thêm một cách khác.

Nhưng mà cách này đối với Vũ Hoàng Minh mà nói thì quá khó rồi.

Mười năm?
Hai mưới năm?
Anh không biết được bản thân có thể sống lâu được như vậy không nữa.


Một khi biên giới gặp nguy anh sẽ lại phải ra tiền tuyến.

Qùy mới biết có thể sống mà quay về không.

“Cảm ơn ông Thuận, cháu biết rồi” Trong mắt Vũ Hoàng Minh mang theo một tia tuyệt vọng.

“Ông sẽ chú ý giúp cháu nếu có tin tức của hoa Cửu U“ Ông Thuận cũng thở dài nói.

Tuy rằng y thuật của ông tài giỏi, có thể gọi là tuyệt thế.

Nhưng…không thể nói lên rặng bệnh gì ông cũng có thể chữa.

“Cảm ơn Ông Thuận, vậy cháu sẽ không làm phiển ông nghỉ ngới nữa” Nói xong, Vũ Hoàng Minh liền tắt điện thoại.

Bỏ điện thoại xuống, ngầng đầu nhìn trần nhà trắng tỉnh, thờ ra một hơi dài.

Anh bỗng nhiên ý thức được, năng lực của chính mình vẫn là quá yếu.

Đến con gái mình cũng không bảo vệ được.

Rời khỏi phòng bếp rồi đến phòng khách.

Tô Thanh Trúc cùng Dâu Tây đang vừa cười vừa nói chơi đùa cùng nhau.

Khi Dâu Tây nhìn thấy Vũ Hoàng Minh, trong ánh mắt hiện rõ ràng có chút sợ hãi.

Thật giống như trời sinh liền rất sợ hãi anh.

Gấp gáp ôm lấy cánh tay Tô Thanh Trúc, trốn ð đằng sau cô.

‘Vũ Hoàng Minh nờ một nụ cười miễn cưỡng, bước đến trước mặt Dâu Tây.

“Dâu Tây à, con thật sự không còn nhớ ba sao?”
Dâu Tây quyết đoán lắc đầu.

Trong trí nhớ của cô bé, mất hết tất cả kí ức với Vũ Hoàng Minh, thậm chí đến cả một tiếng ba cũng quên luôn rồi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận