Nếu nói như vậy tức là tin tức của di tích đã bị truyền ra ngoài.
Nếu thật sự là như vậy Bắc Sơn phải đối mặt không chỉ là mười nhân vật cấp bậc Thiên Vương mà là đông đảo các cường quốc trên thế gi Bọn họ chắc chắn sẽ không bò lố cơ hội này, dù sao loại đồ vật này nói một cách chính xác thì nó có thể khiến một quốc gia trở thành bá chủ ‘thế giới đứng đầu về mọi mặt luôn!
Sắc mặt của Sỡ Quân Kim cũng rất khó coi anh lạnh giọng nói: “Nếu như nhất định phải khai chiến, vậy thì đành phải cược một phen cá chết lưới ách với bọn họ vậy!”
Chì cần vũ khí trấn giữ Bắc Sơn quốc còn nằm trong tay chúng ta những quốc gia khác muốn hùy diệt Bắc Sơn quốc chắc chắn nước đó sẽ còn bị hủy diệt trước Bắc Sơn.
Giống như câu mà dân gian nói hay nói: Gió đông chuyển phát nhanh sứ mệnh tất đạt cấm chỉ cự thu.
“Không ồn.
”
‘Vũ Hoàng Minh lắc đầu.
Bây gið còn chưa đến mức phải làm như vậy.
chỉ cần những người kia không ngốc thì sẽ không làm ra chuyện ngu xuần như vậy đâu.
Bắc Sơn bây giờ cũng không phải Bắc Sơn của mấy chục năm trước mặc kệ cho người ta thịt mình.
Bắc Sơn bây giờ đã có đầy đủ quyền hạn đề lên tiếng.
Muốn ra tay với Bắc Sơn cũng phải cân nhắc một chút phân lượng của mình có đủ tư cách hay.
không.
“Chỉ là cô gái kia còn nói tổng chỉ huy căn cứ của tổ chức Ám Dạ nằm ờ một vùng Nam Hà.
”
Vũ Hoàng Minh chậm rãi mờ miệng nói.
Sð Quân Kim hít sâu một hơi anh ta đương nhiên là hiểu ý của Vũ Hoàng Minh.
Nhưng bây giờ thế cục ở kinh thành rất rối loạn Vũ Hoàng Minh không thể đi anh ta càng không thể rời khỏi kinh thành.
“Tôi sẽ nói với Long Nhạn bảo cậu ta xuống đó một chuyến xem như thế nào trước mắt cậu cứ tạm thời ở lại kinh thành này đi”
Nghe vậy Vũ Hoàng Minh cũng gật nhẹ đầu.
Nếu nhà vua đã muốn mình ở lại Bắc Sơn vậy thì ở lại thôi.
Trong kinh thành còn có một số nội ứng đang chỡ đợi mình làm thịt nha.
Thời gian mấy ngày kế tiếp.
‘Vũ Hoàng Minh cầm tư liệu anh định ở trong kinh thành này khuấy động một phen phong vân.
Nhưng chỉ cần là người bị anh nhìn trúng không có một ai có thể chạy thoát.
Ngay cà Diệp Bách Kiên của Thanh Thiên quân và Phong Hiểu Quang của Phong Ngô quân, không ít người là thuộc hạ của hai người này bị anh đập chết.
Mãi cho đến bắt đầu mùa đông.
Ngày đó tuyết rơi đẩy trời một tầng băng ‘thật dày bọc lấy nền gạch sân vườn của biệt thự.
“Mẹ ơi mau tới chơi ném tuyết với con đi!”
Trong sân, Dây Tây mặt một cái áo lông thật dày đeo găng tay nhặt một bông hoa tuyết lên thổi phù cái bông tuyến liền bay lên bầu trời rồi lại từ từ rơi xuống nền tuyết trắng xóa.
Tô Thanh Trúc và Vũ Hoàng Minh đứng ð trước cửa phòng khách nhìn Dây Tây trên mặt mang theo một nụ hạnh phúc.
Thời gian mấy ngày gần đây thái độ của Dây.
Tây đối với Vũ Hoàng Minh hòa hoãn không ít.
Ít nhất là không giống trước đó tràn ngập sợ.
hãi như vậy.
“Bông hoa tuyết thật xinh đẹp nha.
”
“Thật dày thật dày!”
Đôi mắt to tròn của Dây Tây sáng ngời lóe lên lóe lên cậu ð trên mặt tuyết lăn lộn khiến toàn thân cậu đều là tuyết.
Tô Thanh Trúc khanh khách cười không ngừng, Vân Xuyên ð miền Nam, mùa đông rất ít khi trông thấy tuyết.
Cho dù có cũng sẽ không giống như vậy tuyết rới xuống phủ kín khắp nơi tạo ra một tầng băng rất dày.
“Con cần thận một chút đừng để bị cảm.
”
Tô Thanh Trúc nhẹ giọng kêu một câu.
‘Vũ Hoàng Minh vỗ bà vai của Tô Thanh Trúc nhìn lên bầu trời có một bông tuyết chậm rãi bay.
xuống trước mặt anh.
“Thật đẹp nha nhiều năm rồi không nhìn thấy tuyết rơi nhiều như vậy đúng không?”
Tô Thanh Trúc nhẹ gật đầu, bọn họ còn nhớ rõ lần đầu tiên trông thấy tuyết rơi là lúc mà bọn họ còn học đại học.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Tô Thanh Trúc mím môi một cái rúc vào trên lồng ngực của anh cảm thụ nhiệt độ từ người anh truyền đến.
“Đúng vậy nha, thời gian trôi qua thật nhanh.
”
Vũ Hoàng Minh cảm thán một câu.
Nhưng đúng vào lúc này chuông điện thoại của anh vang lên.
Anh cẩm điện thoại ra xem trên màn hình điện thoại hiện thị là anh Hoàng Hải gọi điện thoại tới.
Sắc mặt của Vũ Hoàng Minh biến hóa vội vàng nhấn xuống nút trả lời: “Anh Hoàng Hải.
”
“Hoàng Minh có thời gian rành không? Tôi cần cậu hỗ trợ.
”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh ngưng trọng của Đông Hoàng Hải.
“Anh nị.
” Vũ Hoàng Minh trầm giọng nói.
“Tôi muốn hai mươi cân bom C4, hiện tại lấy luôn.
”