Mấy phút sau.
Sở Thanh Nam về tới biệt thự.
Nhanh chóng xuống xe, chạy nhanh về hướng biệt thự.
Nhưng giây phút anh ta bước vào biệt thự, trong lòng bỗng nhiên run lên.
Đi qua cửa phòng khách đang mở, trên mặt đất vẫn còn mấy đóa hoa tươi vương.
Sương sớm.
Ừng ực!
Anh ta nặng nề nuốt nước bọt.
Hi vọng là mọi thứ không tồi tệ như mình nghĩ.
Đi đến cạnh cửa, anh ta nhặt đóa hoa tươi trên mặt đất lên, đi tới vườn hoa.
“Dâu Tây, cháu ở đâu đấy? Chú mua chocolate cho cháu này”
Không có ai đáp lại.
Sở Thanh Nam sinh ra vài phần lo lắng, cấp tốc xông vào bên trong vườn hoa.
Nhưng tìm khắp vườn hoa cũng không thấy ai.
Sau đó anh ta lại vọt vào phòng khách vẫn không tìm thấy bóng dáng Dâu Tây đâu cả Hơn mười phút sau.
Sở Thanh Nam vẻ mặt lạnh như băng nhìn bó hoa trên tay, sát khí sôi trào!
Toàn bộ biệt thự anh ta đều tìm cả rồi, cũng không tìm thấy Dâu Tây.
Hoa tươi rơi trên mặt đất khẳng định không phải là Dâu Tây cố ý ném đi.
Tuy rằng thời gian anh ta và Dâu Tây ở cùng nhau rất ít, thế nhưng anh biết, cô bé ngoan, rất nghe lời, cũng cực kỳ hiểu chuyện.
Chí ít, sẽ không tùy tiện ném bó hoa vừa hái ở trước cửa như vậy.
“Dám động vào Dâu Tây, phải chết!”
Một tiếng quát lớn ở trong sân nhỏ vang lên.
Sau đó anh lao ra ngoài cửa, lên xe, trực tiếp đạp chân ga mức mạnh nhất.
Anh biết rõ Dâu Tây ở trong lòng Vũ Hoàng Minh có bao nhiêu phần quan trọng, tuyệt đối không ít hơn so với Tô Thanh Trúc!
Thậm chí là nhiều hơn!
Động vào cô bé, không khác gì động vào vảy ngược Vũ Hoàng Minh.
Chạm vào vảy ngược của rồng khắc phải chết.
Sở Thanh Nam hít sâu một hơi, lẩm bẩm: “
Các người tốt nhất là đừng động vào một sợi lông tơ của Dâu Tây, nếu không thì…”
Trong phòng thẩm vấn của sở cảnh sát Vũ Hoàng Minh bị còng tay, giam ở trong phòng thẩm vấn.
Mấy phút sau, Vương Minh Nam và Vũ Đức Trung đi vào trong.
Trên mặt hai người không có lấy một tia biểu cảm, tràn đầy sự lạnh nhạt.
Đây là lần đầu tiên, một thống đốc và một đại đội trưởng tự mình thẩm vấn một người.
Mấy người cảnh sát đều nhìn đến phát ngốc.
Trong tay Vương Minh Nam cầm một chiếc máy tính xách tay, Vũ Đức Trung chắp hai tay sau lưng đi phía sau, ngồi xuống đối diện Vũ Hoàng Minh.
“Vũ Hoàng Minh đúng không?”
Vũ Đức Trung lên tiếng, mắt nhìn về phía Vũ Hoàng Minh có chút sửng sốt.
Tên nhóc này, nhìn qua không có gì đặc biệt Nhưng mà lại có lá gan to như vậy, dám gây chuyện ở hôn lễ của Lưu Thanh Bằng.
Thậm chí tuyên bố đòi cướp dâu, còn bắt Lưu Thanh Băng là vật làm tin, chỉ sợ lá gan này, không biết lớn hơn người bình thường bao nhiêu.
Vũ Hoàng Minh chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra vẻ tươi cười.
“Biết rồi còn hỏi”
Vũ Đức Trung Sắc mặt trâm xuống, vỗ mạnh một cái lên bàn.
“Láo xược!”
“Ở đây là đồn cảnh sát chứ không phải nhà của cậu”
Vũ Hoàng Minh khẽ cười một cái: “Thế à?
Đối với tôi mà nói, vào đồn cảnh sát còn dễ hơn cả vào nhà của mình đấy”
Nghe vậy ánh mắt Vũ Đức Trung đột nhiên lạnh xuống.
“Nói, cậu làm thế nào giết hại ba con nhà họ Dương và cả 36 nhân viên bảo vệ!”
Vương Minh Nam tức thì lấy giấy bút, chuẩn bị ghi lại.
Trong lòng cười nhạt, nhóc con, muốn trách thì trách cậu kém may mãn, chọc tới nhà họ Mạc.
Chúng tôi cũng chỉ có thể bắt cậu để chịu tội thay.
Kiếp sau đừng có kích động như thế nữa.
Trong mắt anh, Vũ Hoàng Minh đã là người chết rồi.
Kể cả bọn họ có không động tay, người nhà Mạc cũng sẽ không bỏ qua cho cậu ta.
“Con mắt nào của các anh thấy tôi giết người? Xem như là thẩm vấn tôi thì cũng cần phải có chứng cứ đi”
Vũ Hoàng Minh cười một cái, ánh mắt bình tĩnh nhìn hai người họ.
“Chứng cứ? Tôi nói cho cậu biết, bên cảnh sát chúng tôi đã nằm giữ được chứng cứ rồi”
“Vương Minh Nam, nói cho cậu ta biết”
Vũ Đức Trung cười lạnh một tiếng Ông ta và Vương Minh Nam đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi cả rồi Tên nhóc này, phải chết không còn nghĩ ngờ gì nữa.
“Nhóc con, tôi chính là nhân chứng, cậu lúc đó muốn dùng Lưu Thanh Bằng làm con tin, thậm chí còn muốn giết chết anh ấy, tôi còn nhớ rất rõ đấy”
Vương Minh Nam ha hả cười tiếng, sau đó nói tiếp: “Sau đó thì, giám đốc Dương để khách khứa rời đi, cậu liền hạ tay giết Lưu Thanh Bằng ngay lập tức”