Tô Thanh Trúc đang ð trong phòng khách với Dây Tây, vừa ăn trái cây vừa xem phim hoạt hình.
“Sớm như vậy xong rồi sao anh?”
Nhìn thấy Vũ Hoàng Minh vào cửa, Tô Thanh Trúc hơi kinh ngạc.
“Chưa xong, anh quay lại lấy một chút đổ.
”
‘Vũ Hoàng Minh cười và lắc đầu.
Sau đó anh đi lên lầu và tìm thấy chiếc hộp.
mà anh đã đặt trong ngăn bí mật.
Khi anh mỡ hộp, hai mảnh vỡ trong hộp vẫn còn đó.
Sau khi rời khỏi biệt thự, anh chào Tô Thanh Trúc, rồi lái xe đến phố bán đồ cổ.
Lần này không cần Đông Hoàng Hải xuống đón nữa.
Khi trở lại phòng khách với hai mảnh vỡ, Đông Hoàng Hài hưng phấn nhìn cả ba mưới chín mành vỡ trên bàn, trên mặt hiện ra một nụ cười.
“Nhìn chung thì cũng sắp đủ rồi.
”
Đông Hoàng Hài thờ phào nhẹ nhõm.
Những mảnh vỡ này đã dẫn đủ rồi.
Còn về vị trí, họ sớm đã bi “Anh Hoàng Hải, bây giờ anh có thể nói cho.
em biết, rốt cuộc bọn anh có thân thế gì không?”
‘Vũ Hoàng Minh ngồi trên ghế sô pha và nhìn ba người họ.
Nghe vậy, cà ba người quay lại nhìn anh, rồi lại nhìn nhau.
“Anh Hoàng Minh, hãy để em nói trước.
Em nghĩ anh nên quan tâm đến thân thế của em.
”
Nam Nguyệt Thường cười nhẹ.
‘Vũ Hoàng Minh không nói, gật đầu, chờ đợi những lời tiếp theo của cô ta.
“Không biết anh Hoàng Minh, anh có còn nhớ lần trước chúng ta dùng bữa trong nhà hàng, em đã nhồ một vài sợi tóc trắng cho anh không?”
Ngay khi anh ta nói điều này, Vũ Hoàng Minh đã choáng váng.
Tại sao bây giờ em Thường lại nói một vấn để còn con tầm thường như vậy?
Điều này cũng liên quan đến thân phận của cô ta sao?
“Thực ra, bọn em không biết cứ điểm của hai hức lớn là Ám Dạ và Thần Tích, là anh đã nói với em, bời vì Dây Tây đang nằm trong tay.
họ”
“Và thân thế của em là ột mệnh sư.
”
“Mấy cọng tóc trắng của anh vừa hay có thể cho em kiểm tra vị trí của Dây Tây, bây giờ anh đã hiểu chưa?”
Sau khi nghe Nam Nguyệt Thường nói, Vũ Hoàng Minh không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi nói: “Mệnh sư, nghĩa là sao?”
“Kỳ thực cái gọi là mệnh sư, rất đơn giản, chính là bói toán.
”
“Đương nhiên, bói toán chỉ là cơ sỡ đơn giàn nhất, khi đạt đến trình độ nhất định có thể đạt tới vận mệnh thay trời đồi đất.
”
Nam Nguyệt Thường nhún vai, “Loại người này chỉ xuất hiện trong tin đồn.
”
Bói toán!
Bây giờ Vũ Hoàng Minh thực sự sợ hãi.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng đứa em gái lớn lên cùng anh lại có thể bói toán.
“Vậy thì em có thể giúp anh bói một quẻ được không?”
Trên thực tế, Vũ Hoàng Minh có thái độ bán tín bán nghỉ vào những thứ bói toán như này.
Theo anh, đi xem bói chỉ là đòn tâm lý để giúp an ủi thoài mái mà thôi.
Đột nhiên, Nam Nguyệt Thường lắc đầu, “Anh Hoàng Minh, nếu em có thể bói ra số phận của anh, có lẽ đã thành tiên rồi.
”
Vũ Hoàng Minh có chút bất lực, nhìn Đông Hoàng Hải và Cổ Nhị Ngưu.
“Hai người không phải cũng là mệnh sư đó chứ?”
Đông Hoàng Hài mìm cười, “Không phải, Nhị Ngưu là thẩy phong thủy, em chắc biết phong thủy nghĩa là gì rồi chứ.
”
Thầy phong thủy, Vũ Hoàng Minh biết.
Xét cho cùng, để xây dựng nhà cửa, trường học, lăng mộ… thì trước hết cần mời thầy phong ‘thủy đến xem thử.
Tuy nhiên, cho đến bây giờ anh mới biết, Nhị Ngưu thực sự là một thầy phong thủy.
Nhưng, điều mà anh ấy tò mò nhất vẫn là Đông Hoàng Hài.
“Anh Hoàng Hải, vậy anh là gì vậy?”
Đông Hoàng Hải liếc nhìn Vũ Hoàng Minh cười nhẹ, “Thân thế của anh, người trong cuộc goi là Long sư.
”