phải nghĩ đến gia đình của cậu không?”
“Cậu nghĩ xem, nếu ta muốn giết hai người thường như họ, ai có thể ngăn cản chứ?”
Kengt Vào lúc này khuôn mặt của Vũ Hoàng Minh đột nhiên biến sắc.
Âm thanh đỉnh tai nhức óc vang lên khắp.
nơi.
“Sð Quân Kim!
“Nếu ông dám động vào bọn họ, trên trời dưới đất, ông trốn ð nơi nào, chỉ cần tôi còn chưa chết, tôi nhất định giết chết ông!”
Tô Thanh Trúc ôm chặt Dây Tây, nhìn bộ dạng oai hùng của Vũ Hoàng Minh, hai mắt đỏ hoe.
có muốn thử không?”
Thanh trường kiếm trong tay Sỡ Quân Kim chỉ vừa động nhẹ, ngay lập tức phát ra những tiếng vang kéo dài không dứt.
Trên mặt đất, đã có thêm một vệt kiếm dài.
Đây vẫn là khi ông ta không dùng toàn lực.
“Chết đi!”
Mặt đất dưới chân Vũ Hoàng Minh trực tiếp nứt ra, thân ảnh hướng về phía Sð Quân Kim mà công kích.
Tuy nhiên, ngay khi cơ thể anh vừa di chuyển, một cánh tay mạnh mẽ đã đặt lên vai anh.
“Đừng làm loạn!”
Đông Hoàng Hài siết chặt vai Vũ Hoàng Minh.
Sức mạnh nặng nể khiến Vũ Hoàng Minh trong giây lát không thể thoát khỏi.
“Sð Quân Kim, đình Sơn Thần tôi có thể đưa cho ônh, nhưng tôi muốn cử người đưa hai mẹ con Tô Thanh Trúc đi trước!”
“Sau khi bọn họ an toàn, tôi có thể giao cho.
ông đình Sơn Thần.
”
“Nếu không, chúng ta cứ quyết chiến một trận sống chết!”
Ngay khi lời nói vừa dứt, Vũ Hoàng Minh nhìn Đông Hoàng Hải với đôi mắt đò hoe.
“Anh Hoàng Hải!”
Anh gấp gáp nói.
Ba anh em Hoàng Hải đã liều mạng đề đưa Dây Tây trỡ về.
Bây giờ, họ lại giao ra đình Sơn Thần đề đồi lấy mạng sống của Tô Thanh Trúc và Dây Tây.
Chỉ có hai điều này, anh biết rằng mình đã nợ Hoàng Hải quá nhiều.
“Không sao, đồ vật nếu mất thì có thể tìm lại được, nhưng nếu người ta mất đi thì thật sự đã không còn gì nữa rồi.
”
Đông Hoàng Hải cười nhẹ vỗ vai anh.
“Vẫn là cậu hiều lý lẽ hơn.
Bây giờ hãy lấy đồ.
ra”
Sờ Quân Kim nói xong liền nhìn bọn họ.
Đông Hoàng Hải gật đầu, lấy điện thoại di động ra gọi cho Nam Nguyệt Thường.
Rất đơn giản, để cô ấy đem đỉnh Sơn Thần đến đây.
“Bên ngoài không lạnh sao?”
“Hoàng Minh, tôi đến chỗ của cậu rồi, không mời tôi vào nhà ngồi lột chút sao?”
‘Sờ Quân Kim cưỡi và cất thanh kiếm đi.
‘Vũ Hoàng Minh mặt lạnh tanh không nói gì.
Tô Thanh Trúc bước tới nắm lấy cánh tay anh, trong ánh mắt cô chứa đầy lo lắng.
“Hoàng Minh…”
Giọng nói nhẹ nhàng khiến trái tim anh run lên.
Sau đó, nhìn khuôn mặt hồng hào đã bị gió thổi lạnh ngắt Tô Thanh Trúc, anh đưa tay vuốt mũi cô.
“Không sao đâu, đừng lo lắng.
”
Tô Thanh Trúc gật gật đầu, không nói gì nữa.
Chỉ là vành mắt đỏ hoe khiến người ta đau lòng.
‘Vũ Hoàng Minh ngồi xồm xuống đối diện với Dây Tây, cô bé không né tránh, lặng lẽ giương mắt nhìn anh.
“Dây Tây, cho dù ð đâu, con cũng pl ngoan ngoãn nghe lời mẹ, có biết không?”
Dây Tây gật đầu: “Con biết rồi chú, con sẽ nghe lời mẹ”
Chú!?
Trong mắt Vũ Hoàng Minh lộ ra một chút kinh ngạc.
Trước đây Dây Tây thậm chí không muốn nói một lời với anh, nhưng bây giờ cô bé đã gọi anh là chú.
“Sau này chú sẽ đến thăm hai người!”
Anh đưa tay gãi nhẹ mũi Dây Tây.