“Tôi không thể giải thích nhiều thêm nữa.
Bây giờ, tôi cần cô và Minh Trúc cùng trở lại nhà chính với chúng tôi để gặp ba mẹ của cậu Hoàng Minh.
Họ luôn muốn gặp cô.
”
Cái gì?
Đôi mắt xinh đẹp của Tô Thanh Trúc tròn xoe vì kinh ngạc, không thể tin được nhìn chú Điên.
Cô đã nghe Vũ Hoàng Minh nói lúc trước, rằng anh không phải trẻ mồ côi.
Anh cũng có ba mẹ, nhưng anh vẫn không biết họ đang ở đâu.
Nhưng bây giỡ, chú Điên biết.
Làm sao điều này có thể không làm cô kinh ngạc?
“Chú Điên, cháu biết chú sẽ không nói dối cháu, nhưng cháu muốn biết, chú có chứng cứ xác thực không?”
Tô Thanh Trúc vẫn duy trì lý trí ð mức tỉnh táo nhất.
Chú Điên chưa kịp nói, một giọng nói từ xa truyền đến.
“Ở? Vậy cô có thấy tôi và Hoàng Minh trông giống nhau không?”
Cô không biết từ khi nào, một người đàn ông trung niên xuất hiện bên ngoài Người đàn ông cời mũ ra, trên mặt nở nụ cười nhìn Tô Thanh Trúc.
Khi Tô Thanh Trúc nhìn thấy người đàn ông trước mặt, cô hoàn toàn ngây ngốc.
Khi trận chiến kết thúc, Vũ Hoàng Minh đã không còn sức đề đứng dậy.
Máu dính đỏ tươi, gần như khắp người chỗ nào cũng có vết thương.
Tương tự, bao gồm cả Mai Vương Dã và những người ông ta mang theo, cũng như Sở Quân Kim và Long Nhạn, tất cả đều chết.
Đông Hoàng Hài cũng bị ành hường nặng nề, Nhị Ngưu và Nguyệt Thường cũng không khá hơn là mấy.
Trịnh Hoài Lâm còn thảm hơn, cậu ta gần như mất đi nửa cái mạng và vẫn còn đang hôn mê.
Hiện tại còn mười người còn sống.
Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của Vũ Hoàng Minh, ba người Cung Chiến vẫn còn sống.
Đây là đội đầu tiên gia nhập đội của anh, không ngờ lại có thực lực như vậy.
Chỉ là vết thương của đối phương cũng không khá hơn là bao.
“Mọi người, thương tích của chúng ta ai nấy.
đều rất nghiêm trọng, chúng ta hãy tự xử lý, đừng quấy rầy nhau!”
“Nếu có người muốn nhân cơ hội phát động tấn công, đừng trách chúng ta ra tay!”
‘Vũ Hoàng Minh liếc nhìn đám đông, và đột nhiên thấy rằng lời nói của mình có chút thừa thấi.
Còn ai rành rỗi?
“Anh Minh nói đùa rồi, chúng ta làm sao có.
sức mà đánh nhau nữa!”
Cung Tuấn nờ một nụ cười gượng gạo, rồi không nói nữa.
Mỗi người đều lấy thuốc đã chuẩn bị từ lâu, bắt đầu chữa lành vết thương và lấy lại sức.
Cả một ngày, mọi người đều khôi phục được một phần thương tích và thể lực.
.
“Tôi tin rằng tất cả mọi người đã khôi phục một phần thể lực.
Tôi nghĩ rằng tốt hơn là chúng ta nên nói rõ ràng chuyện về di tícl ‘Vũ Hoàng Minh liếc nhìn đám đông.
Có một số người vẫn không thề đứng dậy.
Những vết thương này nghiêm trọng hơn nhiều so với suy nghĩ của anh.
“Tôi không biết bên trong có nguy hiểm gì, cũng không biết bên trong có báu vật gì.
”
“Nhưng nếu có ai đó muốn rời đi, tôi sẵn sàng dùng thuốc nồ nổ tung lối ra, để mọi người rời đi.
”
‘Vũ Hoàng Minh lấy thuốc nồ ra, vẻ mặt đặc biệt bình tĩnh.
Đám người Đông Hoàng Hài im lặng không nói, trên thực tế, những người này chẳng có chút đe dọa nào tới họ.
Mang họ theo không khác gì chuốc thêm rắc rối.
Việc Vũ Hoàng Minh làm đã coi là tận tình tận nghĩa lắm rồi.
“Bây giờ, nếu ai muốn rời đi, xin hãy nói, tôi sẽ không bao giờ ngăn cản!”
“Nhưng sau khi vào rồi không được hối hận.
”
Giọng nói của Vũ Hoàng Minh trở nên càng lạnh lùng.
Không ai biết bên trong có gì.
Sau khi đi vào, nếu có nguy hiểm, họ đương nhiên cần phải giúp đỡ lẫn nhau.
Nếu lúc đó có người muốn rời đi, chắc chắn sẽ nguy hiểm hơn một chút.
Sau vài giây im lặng, cuối cùng cũng có người lên tiếng.
“Thôi đi, báu vật này có mạng lấy không có.
mạng dùng!”
“Tôi vẫn nên ra ngoài thì hơn!”