Nhưng mà Chiến Long Quân và Thanh Thiên quân cũng không phải những đội quân bình thường.
Đặc điểm lớn nhất của hai đội quân này đó chính là càng chiến càng hăng.
Chỉ là hỏa lực của đối phương quá hung bạo.
vậy nên chỉ có thể vừa đánh vừa lui.
“Tạm thời thì chúng ta không cần nóng nảy, nếu như đối phương muốn chúng ta chậm rãi chơi đùa vậy thì chúng ta cũng sẽ chơi thật tốt với bọn họ.
”
Vũ Hoàng Minh mìm cười, sau đó nhìn về phía Liễu Quân.
“Ba mưới sáu kế, chúng ta hãy dùng kế điệu hồ ly sơn với bọn chúng.
Liễu Quân nghe thấy vậy thì khế cười một tiếng.
Thật ra thì ông ta đã đoán được Vũ Hoàng Minh muốn làm gì, nhưng mà hậu quả của việc làm này có chút đáng sợ.
Một khi chuyện này thất bại thì thành phố Mạc Bắc có khả năng sẽ bị đánh mất.
Liễu Quân nói: “Rủi ro rất lớn, nhưng mà bây.
giờ bên kia đang có lợi thế.
Tỳ lệ thành công của kế hoạch này cũng rất cao.
”
“Không thử thì làm sao có thể biết được.
” Vũ Hoàng Minh mìm cười, sau đó nhìn Diệp Bách Kiên: “Ö phía đối phương có mấy người quen cũ?”
Cuộc chiến giữa Tuyết Châu cùng với Bắc Sơn cũng không phải năm một năm hai, hai bên đã có nhiều cuộc chiến trước đó.
“Còn có thể là ai nữa, Lão Hắc Từ với Quạ Đen”
Sắc mặt của Diệp Bạch Kiên trầm xuống, tất nhiên rất tức giận khi nhắc đến hai người kia.
“Lão Hắc Từ, Qua Đen!”
“Hai thằng ngu như bọn họ lại khiến cho.
chúng ta tồn thất nhiều huynh đệ như vậy sao?”
‘Vũ Hoàng Minh hơi nhíu mày lại.
Bọn họ đã quá quen thuộc với hai người này.
Dựa vào hiểu biết của anh về đối phương thì bọn họ không có khả năng khiến cho phe của anh tồn thất nặng như vậy.
“Bọn họ chỉ phụ trách cuộc tấn công chính, còn ba người của Thương Châu mới là người bày mu tính kế”“
“Đến tận bây gið thì ba người kia mới chỉ có một lần mặt”
Giọng điệu của Diệp Bách Kiên có chút lạnh lẽo, giống như có chút kiên kị với ba người từ.
Thương châu đến kia.
‘Vũ Hoàng Minh lại hít một hơi sâu, trong mắt hiện ra tia lạnh lếo, Thương châu sao?
Orgrim chính là người ở Thương Châu, nghĩ tới tổ chức Thần Tích này chính là một cái cứ.
điểm tương đối lớn ở Thương Châu.
Đối phương đã để lại không ít người ở Thương Châu.
Ba người này không nhất thiết là chủ lực của.
đối phương.
“Đừng lo lắng, ngược lại tôi muốn xem nhóm người bọn họ muốn tấn công nơi nào trước.
”
“Hãy cừ một người xuống dưới, lấy một cây.
số bên trong thành trì làm trung tâm cứ cách mỗi năm mưới mét thì chôn xuông một viên chống tăng bom cho tôi”
“Nếu số lượng không đủ thì điều quân từ Huế tới.
”
‘Vũ Hoàng Minh ra lệnh một tiếng thì Lưu Chí và Tiêu Chiến đứng dậy chuẩn bị đi.
Mà Liễu Quân cùng mấy người khác vô cùng nghỉ hoặc nhìn anh.
Không rõ anh đang có ý gì.
Nếu như đối phương muốn tấn công, thì tiến hành cho nồ tung.
Những cái chống tăng bom này được chôn xuống căn bản không có tác dụng gì: “Đây là anh muốn đánh kế nghỉ binh sao?”
Liễu Quân dưỡng như đã đoán ra được điều gì đó, sau đó hỏi.
“Không sai, đây cũng chỉ là thủ đoạn đầu tiên thôi, nếu bọn họ đã muốn chơi vậy thì chúng ta phải chơi lớn một chút”
“Diệp Bách Kiên, gọi điện cho tổng bộ ở Huế, phái mười chiếc máy bay ném bom hạng nặng tới đây.
”
Ấm!
Sau khi anh nói những lời này thì mấy người đây đều hít vào một hơi.
Đây chính là vũ khí hạng nặng.
“Cái này có phải hay không quá…”
Liễu Quân hơi cau mày, nhưng mà đã bị Dương Cửu ngắt lời trước khi ông ta nói xong.
“Sơ cái rắm, người ta đều đã đánh tới cửa, chẳng lẽ chúng ta lại không được đánh lại”