Hai người họ cẩm micro thỏa thích hát những bài hát mà bọn họ yêu thích.
Nghe được Lục Đình hát, Vũ Hoàng Minh không khỏi nhìn nhiều hơn một chút.
Cô nhóc này ca hát, có về cũng không tệ lắm!
Giọng hát nhẹ nhàng rung động và giữ được nhịp điệu tiết tấu rất tốt, điều này có thể thu hút người khác tiến vào sâu trong bài hát đó một cách dễ dàng.
Tuy nhiên, bầu không khí tốt đẹp luôn dễ dàng bị người khác phá vỡ.
Lý Diệu ngồi ð bên cạnh Vũ Hoàng Minh, tự châm lên một điếu thuốc.
“Tôi không biết anh cùng Lục Đình quen biết như thế nào, nhưng tôi hy vọng anh có thể cách xa cô ấy một chút, nếu không tôi sẽ khiến anh phải hối hận!”
Giọng điệu tràn ngập uy hiếp quanh quần vang lên bên tai Vũ Hoàng Minh.
‘Vũ Hoàng Minh cười nhạo một tiếng, lấy một điếu thuốc từ trong túi ra đốt lên.
“Ó! Không nhìn ra, anh vậy mà còn có thể hút thuốc!?”
Lý Diệu khinh thường bật cười, sau đó nhìn vẻ phía bao thuốc của Vũ Hoàng Minh đang để trên bàn.
Đầu tiên là sững sờ, sau đó cười ha ha một tiếng.
“Ha ha ha, không nghĩ tới thế mà còn có người hút loại thuốc này.
”
“Hai mươi mốt nghìn một bao thuốc lá rác rưỡi như vậy, không ngờ còn có người hút!”
“Loại thuốc lá này lấy ra đều sẽ cảm thấy mất mặt đúng không? Anh có muốn tôi đưa anh mấy điếu hơn ba trăm nghìn hút thử không?”
Nghe giọng điệu châm chọc khiêu khích kia khiến Vũ Hoàng Minh lắc đầu.
Hai mốt nghìn sao!?
Bao bì của loại thuốc này quả thực ông khác biệt gì với bao bì của bao thuốc hai mốt nghìn.
Nhưng loại thuốc lá này đều là anh tự mình điều chế.
Trên thị trưởng, cơ bản là không ai có thể có được.
Nếu phải định giá, hai mươi mốt nghìn một bao, chắc là sẽ có rất nhiều người đến hỏi mua.
“Lý Diệu, anh lại cùng Vũ Hoàng Minh nói cái gì đói?”
Trần Uyển cùng Lục Đình lại hát xong một ca khúc nên không biết Lý Diệu đã ngồi cạnh Vũ Hoàng Minh từ lúc nào.
Không cần đoán cũng biết, khẳng định là Lý.
Diệu lại nói mấy lời khiến người khác không vui!
“Không có, không có! Tôi định đưa cho anh ta một điếu thuốc, nhưng không nghĩ tới anh ta cũng có thuốc hút.
”
Lý Diệu xua tay, trong lòng có chút khó chịu.
Nếu không phải muốn ð gần với Lục Đình, ông đây cũng sẽ không ở nơi này chơi đùa với một đứa con gái ngốc nghếch như cô đâu!
“Hoàng Minh, có phải vậy không?”
Vũ Hoàng Minh thật ra cũng không có đề ý.
đến chuyện này, nhẹ gật đầu.
Trần Uyền thấy vậy liền chỉ tay vào Lý Diệu hung dữ nói: “Tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn dám nói với Hoàng Minh cái gì nữa, tôi sẽ cho.
anh biết tay!”
Nhìn Trần Uyển phản ứng như vậy, trong lòng Vũ Hoàng Minh cảm thấy có chút buồn cười.
Cô gái này trông thật là mạnh mẽ đấy!
Ngược lại trong ánh mắt Lục Đình lại lộ ra tia ấy náy.
“Nế tình anh biết điều!”
Lý Diệu thấy Vũ Hoàng Minh không có vạch trần anh ta làm trên mặt anh ta thể hiện tràn ngập khinh thường.
“Vậy saof?”
“Tôi đang rất tò mò, anh lấy tự tin ð đâu ra mà dám nói lời này với tôi!?2”
Anh vốn dĩ cũng không muốn tính toán với tên này, nhưng hiện tại xem ra, anh càng không muốn so đo, anh ta lại càng muốn lấn tới!
Nếu mặt anh ta đưa đến tận cửa, không đánh thì anh ta còn định vênh váo đến bao gi Cả người Lý Diệu ngây ngần!
Anh ta còn đang nghĩ Vũ Hoàng Minh sẽ sợ, không ngờ tới tên này vậy mà lại còn dám uy hiếp anh ta!?
“Anh cảm thấy vừa rồi tôi nói đùa sao? Anh có tin bây giờ tôi liền dùng chai rượu này tạo cho.
anh một vết thương hay không!? Đến lúc đó bọn họ cái gì cũng không dám nói nhằm!”
Sắc mặt Lý Diệu trờ nên hung ác, anh ta cầm lên một vò chai rượu nắm ở trong tay.
Anh ta không quản được nhiều như vậy.
Lục Đình đi gặp một dân mạng thì cũng thôi đi.
Ít nhất là không có ai thành công!
Nhưng người đàn ông này đã tiến vào trong nhà Lục Đình ð làm anh ta phải kìm nén một bụng lửa giận.
Nếu hiện tại không phát tiết một chút, anh ta cảm thấy rất có thể anh ta sẽ bùng nồ mất.
‘Vũ Hoàng Minh nhìn chai rượu trong tay anh ta, chậm rãi thong thả thỡ ra một làn khói thuốc.
“Anh nhất định phải làm như vậy?”
“Tôi khuyên anh tốt nhất là dừng tay lại, nếu không người gặp xui xẻo chính là anh!”