Ở đâu có giang hồ trong gia tộc, thì chẳng khác gì cả gia tộc đó đều là giang hồ cả.
“Đúng rồi, anh Hoàng Hải tôi nói là tôi đang ð bến đò Nam Dương, tại sao anh lại…”
‘Vũ Hoàng Minh vẫn rất thắc mắc về vấn đề này.
Anh tự một mình đi tới bến đò Nam Dương là đề hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của người phụ nữ kia.
Nhưng anh Hoàng Hải hình như không muốn anh đi đến nơi này thì phải.
Đông Hoàng Hải nhìn anh một cái thật sâu, sau đó thờ dài.
“Tôi muốn nói với cậu rằng lần này ờ bến đò Nam Dương sẽ xảy ra một chuyện lớn.
Những người trong gia tộc cũng sẽ đến đây, cậu tốt nhất không nên tiếp xúc với bọn họ”
“Bời vì họ và ba cậu là hai phe đối lập.
Nếu họ biết được danh tính của cậu, có khả năng họ sẽ ra tay với cậu”
“Và lý do khiến gia tộc tôi kết thúc tranh chấp với gia tộc thù địch kia cũng là vì chuyện ở bến đò Nam Dương này.
‘Vũ Hoàng Minh đột nhiên đứng bật.
dậy khỏi chỗ của mình, nhìn chằm chằm vào Đông Hoàng Hài.
Anh không thề ngờ rằng mọi người trong gia tộc cũng sẽ đến đây.
Hơn nữa còn đầy ý địch đổi với mình.
“Anh Hoàng Hải, như những gì anh vừa nói thì lần này sẽ có rất nhiều gia tộc ẩn mình đến bến đò Nam Dương?”
Đông Hoàng Hải không nói gì chỉ gật đầu.
Sau đó anh nhíu mày nhìn Vũ Hoàng Minh: “Mà cậu tới chỗ này làm gì?”
Anh cảm thấy rất khó hiểu, nơi này chỉ là một thành phố nhỏ ð Bắc Sơn.
Thậm chí còn không bằng một thành phố, nó chỉ có thể coi là một huyện nhỏ, Vũ Hoàng Minh làm sao lại đột nhiên nghĩ tới nơi này.
“Anh Hoàng Hài, anh không nhớ lúc ð trong di tích, người phụ nữ đó đã để lại cho tôi một nguyện vọng cuối cùng sao?”
“Nếu anh nhớ không lầm thì địa chỉ là ở bến đồ Nam Dương thì phải”
Hừ.
Sắc mặt Đông Hoàng Hài đột nhiên tái nhợt, anh ngạc nhiên nhìn Vũ Hoàng Minh.
“Những lời còn lại trên đó là ngày mùng 3 ‘tháng giêng âm lịch, treo Thiên Sơn, bến đò Nam Dương, trên sông Phàm, 30 dặm dưới sông Hoàng Hà, tôi sẽ ngủ với chồng tôi?”
Vũ Minh Hoàng trợn to hai mắt lên: “Anh Hoàng Hải, sao anh biết…”
Anh không thể tin được bời anh chưa từng nói với ai điều này cà thế nhưng anh Hoàng Hải lại biết.
Chẳng lẽ những gia tộc khác cũng vì những lời này mà đến đây sao?
Đông Hoàng Hải cười khổ rồi lắc đầu.
“Có vẻ như tất cả đều do duyên số rồi.”
Anh không bao giờ ngỡ rằng Vũ Hoàng Minh cũng biết điều này.
“Hoàng Minh nếu có thể, tôi muốn nhờ cậu điều động quân đội.”
“Nếu chiến tranh thật sự nồ ra ð đây thì chắc chắn sẽ vượt ngoài sức tường tượng”
“Chỉ có quân đội vũ trang mới có thể ngăn cần bọn họ”
Khuôn mặt của Đông Hoàng Hải trờ nên rất nghiêm túc, ánh mắt anh tràn đầy sự kiêng kị.
Một khi chiến tranh nồ ra, nó chắc chắn sẽ là cảnh mà người thường chưa từng thấy.
Bây giờ chỉ có thể dựa vào Vũ Hoàng Minh dùng quân đội ngăn cản bọn họ, nếu không có.
quân đội ngăn cản, thành phố này cũng sẽ bị phá hùy.
“Nghiêm trọng như vậy sao?” Về mặt Vũ Hoàng Minh lạnh xuống.
Có vẻ như mọi thứ trở nên phức tạp hơn anh tường tượng.
“Đừng bao giờ đánh giá thấp bất kỳ gia tộc.
ẩn mình nào, nếu có thể tới được đây thì đều là cao thủ trong cao thủ.
Chỉ sợ là cấp bậc của Sờ Quân Lâm đối với bọn họ cũng chỉ ở mức trung bình mà thôi” Giọng của Đông Hoàng Hải nặng n.
“Tôi hiểu rồi” Vũ Hoàng Minh gật đầu.
“Mà anh Hoàng Hải, vết thương của anh…”
Anh hơi lo lắng, anh Hoàng Hải nếu không tham gia chiến tranh thì không sao nhưng anh ấy bị thương nặng như vậy nếu tham gia chiến tranh chỉ có thể chịu chết.
“Không cần lo lắng cho tôi, cậu hãy gọi cho.
người của cậu, thông báo bảo bọn họ tới đây”
Đông Hoàng Hài lắc đầu ra hiệu bảo anh không cần quan tâm đến vết thương của mình mà việc anh cần làm là điều động quân đội.
“Tôi biết rồi!”
Vũ Hoàng Minh lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc cho Lưu Chí.
“Lưu Chí, bây giờ tôi muốn anh làm một chuyện…”