Mộc Thương buông tầu thuốc trong tay, liếc mắt về phía anh.
“Đưa tay đây”
‘Vũ Hoàng Minh duỗi một bàn tay ra.
Mộc Thương đặt tay lão trên cổ tay anh, giống như đang bắt mạch Rất nhanh lông mày của ông đã nhíu lại.
Một lát sau ông mới thu tay về, lắc đầu.
“Nhóc con này, cậu đúng Mộc Thương không biết phải nói như thế nào.
‘Vừa rồi ông mới kiểm tra khí huyết của thằng nhóc này, phát hiện khí huyết rất mạnh, ít nhất là gấp đôi so với người cùng cấp bậc.
Thảo nào khi anh rơi vào trạng thái cực kỳ phẫn nộ thì có thể hạ gục ba cao thủ cùng cấp.
bậc chỉ trong nháy mắt.
Nhưng anh cũng có một khuyết điểm chí mạng, đó chính là việc khí huyết hình như bị khóa chặt lại.
Tức là khi đã đạt tới một giới hạn nhất định ‘thì không thể phát triển nữa.
Trừ phi có thể phá tan xiềng xích trói buộc.
“Lão Mộc, cháu bị sao vậy?”
Vũ Hoàng Minh biết, trên người anh hẳn là có một vài vấn đề.
Nhưng cụ thể là vấn đề gì thì phải xem lão.
Mộc có chịu nói hay không.
“Không có gì.
Khí huyết của cậu mạnh hơn gấp đôi so với người cùng cấp bậc.”
Mộc Thương mìm cười nói tiếp: “Cậu biết đấy.
Số người luyện võ ở Bắc Sơn rất nhiều và họ cũng phân chia thành cấp bậc.”
“Phân chia thành cấp bậc?”
‘Vũ Hoàng Minh gật đầu.
Thật ra sau khi nghe xong anh cũng hiểu được phần nào.
Cũng giống như cấp bậc trong quân đội, từ lính tráng bình thường đến Bách Phu Trường, Thiên Phu Trường, Vạn Phu Trường rồi tướng lĩnh vương hầu.
“Tóm lại thì người luyện võ có tổng cộng bốn cấp bậc, bao gồm tấc kính, ngoại kính, nội kình, ám kình”’ “Mà mỗi cấp bậc thì lại khác nhau.
Ví dụ như tấc kính chỉ sử dụng lực của tứ chỉ mà không dùng lực toàn thân, nhưng ngoại kính thì phải dùng lực toàn thân.”
“Đến cấp bậc của nội kình thì có thể sử dụng lực ð bất kỳ vị trí nào trên cơ thể cũng như có thể khống chế được việc sử dụng lực ð toàn thân”
“Cuối cùng là ám kình, phải nói thế nào bây.
giờ nhì…”
Mộc Thương phân vân không biết nên diễn giải về ám kình ra sao cho thằng nhóc này.
Ám kình không phải là điều dễ giải thích, chỉ có thể tự mình lĩnh hội.
Bỗng nhiên, trong đầu lóe lên tia sáng.
“Nhìn đây này…
Vũ Hoàng Minh đang chờ lão Mộc trà lời.
Lúc này nghe ông gọi anh bèn nhìn về phía lão.
Lão duỗi tay đặt trên bàn, nhìn qua tường như không hề sử dụng lực.
Cái bàn vẫn giữ nguyên trạng thị bất kỳ sự thay đổi nào.
“Này…
‘Vũ Hoàng Minh khó hiểu.
Mộc Thương mìm cười: “Cậu thử chạm tay.
vào thì biết…”
Xuất phát từ sự tò mò, anh vươn tay đề lên bàn.
Sự đụng chạm rất nhẹ thôi, vậy mà cái bàn ngay lập tức gãy tan tành.
‘Vè mặt Vũ Hoàng Minh thay đi Một chưỡng vừa rồi đã khiến cái bàn thành ra như vậy sao?
“Lão Mộc, ông đây là…
Anh muốn biết sao có thể làm được thế.
Mộc Thương nghĩ ngợi: “Nói khó thì không khó, nhưng nói dễ thì cũng không dễ.
Cậu hãy tự cảm nhận, thời điểm cậu đặt tay lên bàn thì cậu đang dùng lực phá hủy nó.”
‘Vũ Hoàng Minh suy nghĩ, quyết định thử một.
lần.
Anh đề tay lên ghế, cố gắng khống chế sức lực để đâm xuyên qua ghế.
Nhưng anh cảm thấy mình không làm nồi.
Lực của anh bị chặn lại bên ngoài, không sao xuyên thấu qua ghế được.
Anh thừ đi thừ lại nhiều lần, mồ hôi chảy đầm đìa trên trán.
Mộc Thương thấy thế liền cười ha hà.
“Nhóc con, nếu dễ thực hiện như vậy thì cao.
thủ ám kình ð đất Bắc Sơn đã nhiều như nấm sau mưa rồi.”
Vũ Hoàng Minh lúc này mới hiểu ra, anh quá nóng vội.
Cơ mà nếu đã biết phương pháp thì cứ chăm chỉ luyện tập, một ngày nào đó chắc chắn sẽ thành công.
“Thôi, cậu nghỉ ngơi đi.
Ngày mai chỉ sợ là sẽ diễn ra một trận đánh ác liệt.”