Nhà họ Trương, cẩm đầu là Kỳ Môn Độn Giáp cũng tới.
E là người ð đây không ai ngờ được rằng, đến cà nhà họ Trương cũng sẽ phái người tới đây.
“Lưu Văn Hoàng, mày còn chưa chết sao?
Mạng cũng lớn quá nhì.
”
Người đàn ông tên Trương Thắng Thiện đứng ð giữa, quét mắt nhìn Lưu Văn Hoàng một.
chút, cười lên đầy khinh thường.
Sắc mặt của Lưu Văn Hoàng lúc trắng lúc xanh, muốn phản bác vài câu nhưng cuối cùng vẫn không mỡ miệng.
Uy danh của người này quá lớn trong dòng họ ần thế.
Không chỉ có thế, thực lực của ông ta cũng thuộc loại có tiếng ở trong dòng họ ẩn thế.
Chỉ cần ông ta ra tay, dường như không có chuyện gì là không thể giải quyết.
Có điều, có một số việc chỉ có mỗi mình ông ta ra mặt thì vẫn còn chưa đủ.
Trương Thắng Thiện nhếch miệng lên, lạnh nhạt nhìn mấy người Vũ Hoàng Minh kia.
“Ö Đông Hoàng này không có ai sao? Để một thằng ranh con dẫn đầu cũng không sợ mất hết mặt mũi của dòng họ Đông Hoàng sao?”
“Còn có nhà họ Cổ và nhà họ Nam Cung, hai nhà các người cũng đi xuống dốc rồi phải không? Hai cái thằng ranh con này mà cũng dám dẫn đầu.
Đây là không sợ chết có phải không?”
Ý tứ uy hiếp, không cần phải nói cũng biết.
Ba người Đông Hoàng Hải ờ sau lưng cũng đen mặt lại, lửa giận chiếm lấy tâm trí.
Có điều, hiện tại đang tạo thành cục diện đối đầu ba với ba.
Nếu như thật sự phải khai chiến, kẻ chịu thiệt thòi sế chỉ là bên của bọn họ mà thôi.
“Trương Thắng TỊ đây là ông đang muốn nhúng tay vào ân oán giữa chúng tôi sao?”
Giọng điệu của Đông Hoàng Bạch Y có chút khàn khàn, trong giọng nói mang theo một tỉa cần thận.
Đừng nhìn Trương Thắng Thiện giống như một bệnh nhân đang trong cơn nguy người chết ð trong tay ông ta cũng không hề ít.
Độc ác tàn nhẫn, ông ta nồi danh là một kẻ không từ thủ đoạn.
“Đông Hoàng Bạch Y, nhiều năm không gặp, ông vẫn như xưa nhì “Nhưng mà lần này, dòng họ nhà ba người đến đây đề làm gì?”
“Nếu như không có chuyện gì thì về nhà an dưỡng tuổi già cho tốt đi.
Nơi này không thích hợp với mấy người đâu.
Bằng không thì có chết cũng không có ai nhặt xác cho mấy người đâu.
”
Ngạo mạn, ngông cuồng!
Những người của các dòng họ nhỏ bé xung quanh cũng không dám thờ mạnh.
Đúng là bọn họ đến từ những dòng họ ẩn thế, nhưng trong số những dòng họ ẩn thế cũng phân chia cao thấp.
Ví dụ như nhà họ Trương, ð trong dòng họ Kỳ Môn Độn Giáp, bọn họ đứng đầu.
Đương nhiên là thực lực của bọn họ mạnh nhất.
‘Thế nên, bọn họ vô cùng ngông cuồng.
“Trương Thắng Thiện, ký ức nhiều năm trước bị ông cụ Vũ dạy dỗ không đủ khắc sâu sao?”
Tiếng cười khàn khàn của Đông Hoàng Bạch Y quanh quần bên tai mọi người, khiến cho toàn ‘thân tất cả mọi người khế run lên.
Cái này…
Đây là trực tiếp đâm vào chỗ đau của Trương Thắng Thiện đấy.
Chuyện năm đó, ít nhiều bọn họ đều biết một chút.
Khi đó, Trương Thắng Thiện nằm trong số những thiên tài ítòi của nhà họ Trương.
Mới hai mưới tám tuổi đã đạt đến ám kình.
Ông ta từng trờ thành đối tượng được bàn tán sôi nổi trong số những dòng họ ần thế, thậm chí không ít người trẻ tuổi trong đó đều lấy ông ta làm mục tiêu.
Có điều, người đứng đầu của nhà họ Vũ, Vũ Trường An, vào thời điểm đó cũng là một thiên tài tuyệt thế.
Hai mươi tám tuổi cũng là cao thủ ám kình.
Thêm nữa, khi đó nhà họ Vũ và nhà họ Trương đang tranh đoạt vị trí thứ nhất trong tứ đại ẩn thế hào môn.
Trương Thắng Thiện chủ động thách đấu Vũ Trường An, còn nói chỉ cần mười hiệp là có thể đánh bại Vũ Trường An.
Trận chiến này, tất cà mọi người trong dòng họ ần thế đều biết.
Nhưng, điểu khiến cho người ta ngoài ý muốn chính là, Trương Thắng Thiện thua trận.
Thua rất triệt để, thậm chí có thể nói là không có năng lực đánh trà.
Mười hiệp đầu còn tốt, hai bên còn có đánh tới đánh lui qua lại Thế nhưng mưỡi hiệp sau, tương đương với việc Trương Thắng Thiện bị và mặt.
Mỗi một chiêu mỗi một thức đều bị đối phương khống chế, đòn tấn công của ông ta giống như đánh vào trong không khí, không hề có tác dụng.
“Ông muốn chết à?”
Nghe được câu này, trong mắt Trương Thắng Thiện tuôn ra một ánh sáng khiếp người.
Ông ta hận nhất chính là người khác nhắc đến chuyện này, phàm là người đã từng thảo.
luận qua chuyện này, bị ông ta biết được đều không có kết cục tốt.
Một lần kia qua đi, dường như nhà họ Trướng cũng lâm vào cảnh tuyệt vọng, sa sút.